Bá Võ

Chương 1983 - Thực lực tăng mạnh (4)

Vấn Thù Y hơi nghĩ một chút, mình rốt cuộc là thích cái gì của Sở Hi Thanh chứ?
Hắn lớn lên rất anh tuấn, cực kỳ anh tuấn! Hơn nữa còn dũng mãnh không sợ, tâm chí mạnh mẽ! Cũng rất có trách nhiệm, lại cực kỳ đáng tin cậy! Còn rất thông minh nữa, dường như không có chuyện gì có thể làm khó hắn…
Vấn Thù Y lại lăc lắc đầu, thu hồi tâm tư.
Vấn Thù Y nhìn hai chữ ‘phu quân’ kia, lòng thầm nói đây thật ra cũng là một chuyện tốt.
Từ khi tin tức từ bắc vực truyền về, Cực Đông Băng Thành đã không còn lời đồn liên quan đến việc thông gia nữa.
Tất cả mọi người đều biết đây là việc không thể, lẽ nào để thành chủ của bọn họ đi làm thiếp cho Sở Hi Thanh? Dù là bình thê cũng không được.
Sau khi Băng Thành ổn định lại, sự vụ liền thông thuận hơn rất nhiều, hai mặt chiến trường nam bắc cũng đạt được chút chiến công.
Cuối cùng là Bạch Tiểu Chiêu, nàng hoàn toàn không coi linh thạch là linh thạch, đắc ý nói: “Khà khà! Huynh trưởng không chỉ thăng cấp tam phẩm, mà còn liên tục ‘phản tổ’ hai lần! Các ngươi nói xem, Bá thể của hắn bây giờ phải mạnh đến mức nào chứ?”
Sở Hi Thanh không để ý đến nàng.
Hắn nhìn mấy câu trả lời của Lục Loạn Ly và Vấn Thù Y, rồi bắt đầu suy tư.
Nhưng vào lúc này, Sở Vân Vân lại nhắn tiếp: “Đúng lúc lắm, nếu bây giờ ngươi rảnh rỗi, có thể đến giúp ta một chuyện, vị trí ở cách 320 dặm phía đông rừng Tháp Sơn.”
Sở Hi Thanh hơi sững sờ.
Rừng Tháp Sơn nằm ở Sương Châu, cách Nghiêm Châu 22 ngàn dặm.
Sở Hi Thanh lập tức thả Dục Nhật thần chu ra.
Hắn gọi Phong Tam và Thần Xích Hỏa lên thuyền, rồi bay thẳng đến mục tiêu.
Khoảng tầm một canh giờ sau, Sở Hi Thanh hạ độ cao, tìm thấy Sở Vân Vân ở một đỉnh núi nhỏ phía đông rừng Tháp Sơn.
Còn không chờ Sở Hi Thanh đặt câu hỏi, Sở Vân Vân đã tò mò hỏi: “Trong tay ngươi là thứ gì?”
Nàng nhìn khối băng trong tay Sở Hi Thanh một lát, liền bừng tỉnh: “Đăng linh? Thì ra là như vậy, bảo sao lần trước ta không giết được hắn. Ngươi giao thứ này cho ta đi.”
Sở Vân Vân phất tay áo một cái, trực tiếp thu khối băng này vào trong nhẫn Càn Khôn.
Sở Hi Thanh lo lắng Mã Thiên Diễm thoát vây, cho nên không dám thu vào trong pháp khí không gian, còn Sở Vân Vân thì không để Mã Thiên Diễm vào mắt.
Nàng đồng thời đưa cho Sở Hi Thanh một tấm tin phù: “Ngươi xem đi!”
“Tần Tịch Nhan?”
Sở Hi Thanh ngưng thần nhìn lướt qua nội dung bên trong, nhất thời đau đầu nói: “Không thể không nói, Tần Tịch Nhan này rất thông minh. Nàng đoán được phần bí dược nhị phẩm này có thể là cái bẫy của Tần Phụng Tiên, vì vậy nên mới cầu viện ngươi. Thế gian này, chỉ có ngươi mới có thể giúp nàng, mà ngươi cũng không cho phép Quy Nhất Nguyên Chung rơi vào tay Tần Phụng Tiên.”
Hắn lại cười khổ: “Nhưng đây chung quy vẫn là việc nhà của ngươi, nếu ta tham dự vào thì hình như không thích hợp?”
Sở Vân Vân hiển nhiên là đang nằm trong trạng thái do dự.
Nàng còn chưa tha thứ cho Tần Tịch Nhan, nhưng dường như lại không đành lòng khi muội muội của mình rơi vào tay Tần Phụng Tiên.
Sở Hi Thanh không muốn nhúng tay vào việc này.
Ý của hắn là, dứt khoát mặc kệ.
Tuy rằng Tần Tịch Nhan đã tạ lỗi trong tin phù, nhìn chữ chữ như rất chân thành thật lòng, nhưng Sở Hi Thanh lại không tin một chữ nào.
Tốt nhất là tìm một cơ hội thích hợp, rồi chiếm lấy Quy Nhất Nguyên Chung luôn.
Nhưng chẳng may sau này Sở Vân Vân hối hận thì làm sao bây giờ? Liệu có sinh lòng oán hận với hắn không?
Đương nhiên Sở Vân Vân không phải người như vậy, nhưng chỉ cần là người thông minh thì chắc chắn sẽ biết lựa chọn thế nào vào lúc này, ‘nói nhiều làm nhiều, không bằng yên lặng’.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, hắn thấy đôi mắt màu xanh lam của Sở Vân Vân nhìn thẳng vào mình: “Hiện giờ ngươi là phu quân của ta, đây cũng là việc nhà của ngươi.”
Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên.
Vì thế nên bây giờ hắn cũng là tỷ phu (anh rể) của Tần Tịch Nhan?
Trong lòng thấy rất vui vẻ, nhưng cũng thấy rất đau đầu.
Nhưng Sở Hi Thanh vẫn bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.
Một lát sau, hắn giơ tin phù trong tay lên: “Không bằng chúng ta đánh cược đi, ta đoán tính tình của Tần Tịch Nhan vẫn không thay đổi chút nào, nàng căn bản là không đáng để ngươi trợ giúp.”
“Đánh cược?” Sở Vân Vân kinh ngạc nhìn Sở Hi Thanh, mắt mang theo vẻ tò mò: “Ngươi nói rõ ràng xem.”
...
Góc bắc Cực Đông Băng Thành.
Khi mặt trời vừa lặn, bảy bóng người áo đen che mặt đi đến trước một tòa miếu được xây dựng bằng băng.
Đây là ‘Trấn Hải Từ’ của Cực Đông Băng Thành, chuyên dùng để tế tự các tiền bối đã chết khổ của nước Trấn Hải.
Nơi này có rất nhiều tướng sĩ trông coi.
Nhưng mà bảy người lai lịch không rõ này lại ra vào tự nhiên như chỗ không người.
Cũng không biết bọn họ sử dụng pháp môn gì, khiến cho đám tướng sĩ chung quanh không thể phát hiện ra họ.
Người cầm đầu là một nữ tử, dáng người thùy mị thướt tha, do đeo mặt nạ nên không thấy rõ dung mạo.
Nàng đi đầu tiên, nơi nàng đi qua, tất cả cấm chế và trận pháp trong miếu đều không có phản ứng, tựa như không hề tồn tại.
Mãi đến khi bọn họ đi đến cái sân trong cùng của ‘Trấn Hải Từ’, nữ tử mặc áo đen bỗng nhiên dừng bước trước viện.
Nàng ngẩng đầu lên, dùng bảng hiệu trước cửa với ánh mắt phức tạp: “Phía trước chính là ‘Trai Tâm viện’, mỗi lần cúng bái tổ tiên, mẫu thân đều sẽ trai giới ở đây một ngày một đêm.”
“Ngoài ra, Tế Hải đại trưởng lão cũng thường xuyên ở nơi này, nếu như không có gì bất ngờ, lần này Tế Hải đại trưởng lão cũng sẽ chủ trì việc cúng tổ tiên. Người này sinh sau ta một trăm năm, lại leo lên Thiên Bảng cùng ta. Nàng ẩn lui khi xếp hạng 92 Thiên Bảng, thực lực lại vượt xa như thế, các ngươi nhất định phải cẩn thận.”
Nữ tử áo đen vừa nói chuyện, vừa dùng Băng Phong chi pháp để ngăn chặn tiếng nói trong phạm vi năm thước chung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận