Bá Võ

Chương 714: Thẻ cực chiêu (5)

Sở Hi Thanh thấy hơi hối hận, vừa rồi không sử dụng thẻ nhân vật Tần Mộc Ca thất phẩm thượng, hoặc là thẻ nhân vật Huyết Nhai Đao Quân mười sáu tuổi, dùng thời gian ngắn nhất để đánh chết kẻ này.
Hắn vào thất phẩm còn chưa được nửa tháng, lo lắng mình biểu hiện tu vị thất phẩm thượng ở trước mặt mọi người, thì sẽ khiến nhiều người nghi ngờ, cho nên mới không sử dụng.
Cho đến bây giờ, Ngự Xích Dương đã thể hiện thực lực càng mạnh mẽ hơn, dù cho Sở Hi Thanh sử dụng thẻ nhân vật, cũng chưa chắc đã có thể giải quyết hắn trong thời gian mười mấy cái hô hấp.
May mắn chính là, kiếm của Ngự Xích Dương bây giờ đã có thêm vài phần cẩn thận. Mà bên người Sở Hi Thanh cũng có thêm một sự trợ giúp.
“Ầm!”
Đó chính là sát thi Hà La Ngư, mười cái xúc tu lao ra từ trong nước kia, đánh thẳng về Ngự Xích Dương.
Chỉ là kiếm thế của Ngự Xích Dương vẫn vô cùng sắc bén, xúc tu của sát thi Hà La Ngư tuy cứng rắn như sắt thép, nhưng mỗi lần va chạm với kiếm thì đều sẽ bị thương không nhẹ.
May mà sát thi Hà La Ngư có sức khôi phục cực mạnh khi ở trong nước, đặc biệt là sau khi nó có Thủy Kinh Bàn, năng lực hồi phục của nó càng mạnh mẽ hơn.
Nó vung múa xúc tu, toàn lực hỗ trợ Sở Hi Thanh đón đỡ và ngăn cản, kiềm chế đối phương, lại sử dụng thiên phú thần thông hệ thủy của Hà La ngư, quấy rầy và ngăn cả mưa kiếm trút xuống từ bầu trời kia.
Một người một thi giao thủ với Ngự Xích Dương, thế mà lại có thể chống đỡ mà không bại! Chỉ là liên tục trượt lùi trên mặt sông, hóa giải kiếm thế của Ngự Xích Dương.
Khiến cho vô số người quan sát trận chiến này ở hai bờ sông phải trố mắt ngoác mồm vì kinh ngạc.
Cổ Thị tập ở đối diện, Ngụy Lai đang xử lý công việc ở trên tầng cao nhất của tửu lâu cũng nhận ra động tĩnh của bến tàu bên đối diện. Hắn đứng ở ở sổ, nhìn hai người đang đại chiến trên sông, sắc mặt hơi thay đổi.
“Đó là Huyết Vũ Kiếm – Ngự Xích Dương ở Hoài Châu?”
Sở Hi Thanh có thể liên thủ với sát thi Hà La Ngư, đánh Long Hành trọng thương, đã khiến cho người ta rất giật mình.
Lúc này, hắn còn có thể chống đỡ Huyết Vũ Kiếm – Ngự Xích Dương điên cuồng tấn công, đây chính là hạng 37 trên Hoài Châu – Hắc Bảng đấy!
Ngụy Lai hơi suy nghĩ, lúc này liền nhảy xuống mặt sông, lao thẳng về phía Sở Hi Thanh.
Đây là một cơ hội hiếm có, bắt giặc phải bắt vua trước, bắn người phải bắn ngựa trước!
Huyết Phong Đạo và Huyết Bức sơn đã rút tất cả nhân thủ để đánh giết Sở Hi Thanh, cũng đã đẩy Sở Hi Thanh vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Bây giờ, con lạc đà này chỉ thiếu một cọng cỏ, liền có thể bị ép vỡ!
Chỉ cần kẻ này chết đi, cục diện của Thiết Kỳ Bang sẽ bị sụp đổ!
Chỉ là Ngụy Lai vừa nhảy xuống mặt sông, một đạo kiếm cương liền xuất hiện từ bên cạnh.
Ngụy Lai không thể không dừng bước lại, nhìn sóng nước ngập trời ở trước mắt.
Đó là Kiếm Tàng Phong, hắn cầm một thanh kiếm rất giản dị tự nhiên, đứng ở cách đó mười mấy trượng.
Sắc mặt Ngụy Lai âm trầm, nhìn Kiếm Tàng Phong.
“Kiếm huynh, ngươi muốn thế nào?”
Kiếm Tàng Phong nghe vậy thì nở nụ cười, vẻ mặt ôn hòa: “Sau khi chúng ta rời khỏi biên quân, lâu rồi không luận bàn với ngươi. Hôm nay Kiếm mỗ ngứa tay khó nhịn, muốn so tài tỷ thí với Ngụy huynh một phen.”
Ngụy Lai nhíu chặt lông mày, hắn không ngờ Kiếm Tàng Phong lại trực tiếp ra tay ngăn cản.
Vô Tướng thần tông coi trọng Sở Hi Thanh đến mức này sao?
Ngụy Lai không rút đôi trọng giản của mình ra, hắn biết giao thủ là không cần thiết.
Kiếm pháp của Kiếm Tàng Phong nhìn trông như thường thường không có gì lạ, nhưng trong đó lại ẩn giấu huyền cơ.
Trước kia, khi Ngụy Lai còn ở biên quân thì chưa nhìn thấy kẻ nào có thể sống quá năm mươi hiệp ở dưới kiếm của Kiếm Tàng Phong.
Hôm nay, hắn có thể mượn bí pháp Hoàng Đạo, mượn một phần sức mạnh của quân Thiên Bình, tăng sức chiến đấu lên gần một cấp bậc.
Nhưng Ngụy Lai lại biết, mình vẫn không phải là đối thủ của Kiếm Tàng Phong.
Người này chưa bao giờ leo lên một bảng danh sách nào trên thế gian, luôn luôn vô danh, nhưng sức chiến đấu lại hoàn toàn là cấp Siêu thiên trụ.
“So tài thì thôi đi!” Hắn chỉ hừ nhẹ một tiếng, phất tay áo một cái: “Chỉ là dù hôm nay ta không ra tay, Sở Hi Thanh cũng chắc chắn phải chết, đây không phải thứ mà ngươi có thể ngăn cản.”
Khoảnh khắc này, hơn mười vị Thiên hộ, phó chỉ huy sư và Chỉ huy sứ của quân Thiên Bình cũng dồn dập bay ra, đạp lên mặt sông, nhanh chóng lao về phía Sở Hi Thanh.
Kiếm Tàng Phong cau mày, hắn sử dụng kiếm ý, tạo thành một thế kiếm vô ngần ép thẳng về phía trước, gần mười người ở gần lập tức bị kiếm ý của hắn đánh rơi vào trong nước.
Kiếm Tàng Phong lại quay người liếc mắt nhìn về phương hướng thành Tú Thủy.
Chỉ thấy phía trên tường thành kia, tổng cộng hơn hai mươi bóng người đang bay ra khỏi tường thành, tất cả đều chạy như bay về phương hướng mà Sở Hi Thanh và Ngự Xích Dương đang chiến đấu.
Lúc này, bên bến tàu phía đông ở đối diện cũng đã có sương mù lan tràn, nhưng tốc độ khuếch tán của sương mù không kịp, tuyệt đối không thể bao trùm toàn bộ mặt sông trong thời gian ngắn được.
Kiếm Tàng Phong âm thầm thở dài.
Vị Thái thú đại nhân kia, quả nhiên là thủ đoạn cao cường. Tính mạng của Sở Hi Thanh. . . đáng lo!
Tiểu Sở phân tán đại quân của Tây Sơn Đường ở bên ngoài, quét ngang tất cả, nhưng cũng để cho Thái thú có cơ hội.
Sở Hi Thanh cũng chú ý đến đám cao thủ đang lao thẳng về phía mình.
Cùng lúc đó, điểm huyết nguyên trong màn hình huỳnh quang hư ảo của hắn, cũng đang điên cuồng tăng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận