Bá Võ

Chương 673: Thà gãy không cong (4)

Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch lập tức bỏ chạy về phía sau theo bản năng, hắn bị Thiết Tiếu Sinh truy kích hơn bảy trăm trượng, thương thế trên người vốn cực nặng, lúc này chắc chắn không đỡ nổi một đòn của Thiết Cuồng Nhân.
Hai người Tư Không Thiện và Hàn Vũ Yên thì lại nhảy lên không trung, tách khỏi con tích dịch đang điên cuồng kia. Sau đó bọn họ hóa thành hai đạo bóng người một xanh một trắng, đảnh thẳng về phía Thiết Cuồng Nhân.
Vợ chồng bọn họ đều hiểu, nếu như hôm nay không thể ngăn cản Thiết Cuồng Nhân, rất có thể 17.000 người này sẽ bị một mình Thiết Cuồng Nhân đánh tan, giết chóc gần như không còn.
Khi Tư Không Thiện đến gần Thiết Cuồng Nhân, liền rút một thanh trường kiếm từ trong hộp kiếm ra.
Kiếm thế của hắn lại chói chang như mặt trời, lại tựa như một con Đại Nhật Kim Ô.
Khanh! Cheng!
Bóng người Tư Không Thiện lại bay thẳng ra ngoài như sao băng.
Trong mắt của hắn hiện lên một vệt ý lạnh.
Quả nhiên là như hắn dự đoán, Thiết Cuồng Nhân đang cướp đoạt khí huyết, duy trì lực lượng của Thiết Phù Đồ.
Khí huyết của binh sĩ bình thường, không thể nào duy trì sức chiến đấu mạnh nhất của Thiết Phù Đồ.
Chỉ có cao thủ chân chính, khí huyết của bọn họ mạnh mẽ, mới có thể trợ giúp Thiết Cuồng Nhân điều động bộ chiến giáp mạnh mẽ này.
Vì vậy, bọn họ chỉ cần ngăn cản người này một lát, Thiết Cuồng Nhân ngang dọc Đông Châu năm sáu năm này, chắc chắn sẽ phải chết tại đây!
Nhưng đúng lúc này, con ngươi của Tư Không Thiện bỗng nhiên co rút lại, ánh mắt phẫn nộ.
“Thiết Cuồng Nhân. . . Ngươi dám!”
Để Tư Không Thiện vừa kinh vừa sợ, chính là thái thú phu nhân Hàn Vũ Yên!
Sau khi nàng và Thiết Cuồng Nhân giao thủ kịch liệt, lại không bị đánh bay ra ngoài. Toàn thân Hàn Vũ Yên rung động kịch liệt, xương cốt toàn thân như bị đánh tan, sức lực toàn thân cũng biến mất, búi tóc trên đầu nàng của sụp xuống, xõa tung trên vai.
Lúc này, trọng kiếm của Thiết Cuồng Nhân đang chém thẳng vào vầng trán của nàng.
“Ngươi đừng hòng!”
Nhậm Đông Lưu cũng bay lên, trường thương hiện lên vô số lôi đình, đâm thẳng về phía sau lưng Thiết Cuồng Nhân: “Chết!”
Thiết Cuồng Nhân lại cười lạnh, không tránh không né, mặc kệ cho trường thương kia đâm vào lưng của mình.
Trọng kiếm của hắn vẫn chém thẳng xuống, một kiếm chém Hàn Vũ Yên thành hai nửa.
Dòng máu trên người Hàn Vũ Yên lập tức bị Thiết Phù Đồ cắn nuốt sạch, làm cho huyết diễm bên ngoài Thiết Phù Đồ càng mạnh hơn.
Lúc này, Thiết Cuồng Nhân lại quay sang nhìn về phía Thái thú Tư Không Thiện với ánh mắt màu đỏ tươi.
Ý chí và khí huyết của hắn còn có thể chống đỡ một lát.
Chuyện này có nghĩa là trận chiến của bọn họ vừa mới bắt đầu thôi.
. . .
“. . . là lao dịch, kỳ chủ giết chết ba ngàn bảy trăm người của quân nội phủ thái giám, một ngàn bốn trăm muối đinh, giết chết thái thú phu nhân Hàn Vũ Yên! Giết cận vệ Hàn Long của thái thú! Giết phó chỉ huy sứ Liêu Công của quân nội phủ! Giết phó chỉ huy sứ Lưu Thiên Đô! Giết Tuần kiểm muối Vọng Lai là Vương Vũ Phi! Giết Tuấn kiểm muối Nam Ngô là Lại Thiên Đức! Tổng cộng sáu ngũ phẩm, còn lại là ngũ phẩm trở xuống, võ tu lục phẩm mười bảy người, võ tu thất phẩm là bảy mươi bốn người.”
“Ngoài ra, Chỉ huy sứ của quân nội phủ là Nhậm Đông Lưu cũng trọng thương, có người nói sau trận đại chiến này, Nhậm Đông Lưu đã không thể đứng dậy, được người dùng cáng đưa về. Thái thú Tư Không Thiện cũng trọng hương, khi đó tay phải và chân phải của hắn đã bị kỳ chủ chặt đứt, tuy rằng sau khi chiến đấu xong thì đã được chữa trị, nhưng kiếm ý nhập thể, khó có thể hành động, nên vẫn tránh không gặp người.”
Đây là lúc chạng vạng tối, tại một tòa quân trướng tạm thời cashc quận Tú Thủy ba mươi bốn dặm.
Theo tiếng nói của Lỗ Bình Nguyên rơi xuống, bầu không khí trong quân trướng lập tức đọng lại như băng, nghe được cả tiếng kim rơi.
Tất cả đàn chủ và thủ lĩnh thôn thợ săn tham dự hội nghị đều là sắc mặt âm trầm.
Đại đa số người trong bọn họ đều chưa tiếp xúc nhiều với Thiết Cuồng Nhân, không thể nói là đau lòng như cắt, nhưng khó tránh khỏi sinh lòng kính phục.
Mà sau khi kính phục xong, tất cả mọi người cũng bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của Tây Sơn Đường và Thiết Kỳ Bang.
Sắc mặt của đám thủ lĩnh thợ săn kia còn cực kỳ khó coi.
Đại đa số người đều là mặt ủ mày chau, mắt hiện lên vẻ khổ sở.
Thật ra thì mọi người cũng từng nghĩ đến hậu quả khi kỳ chủ thăng cấp thất bại.
Nhưng mà Thiết Kỳ Bang nhà lớn nghiệp lớn, có thể động viên mấy vạn nhân mã.
Phó kỳ chủ Thiết Tiếu Sinh cũng đã lên cấp ngũ phẩm.
Mọi người chưa bao giờ nghĩ rằng, thế mà thái thú Tư Không Thiện lại đích thân tham gia, đánh một đòn trí mạng với Thiết Kỳ Bang.
Tuy rằng đến bây giờ, ngoại trừ đường chủ Giả Thị Đường của Thiết Kỳ Bang bỏ mình ra, thì tổn thất cũng không lớn. Trái lại thì Tư Không Thiện phải để tang thê tử, quân nội phủ cũng tổn thất nặng nề.
Nhưng mà tất cả mọi người đều ý thức được, tình cảnh của Thiết Kỳ Bang bây giờ cực kỳ nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận