Bá Võ

Chương 461: Thùng phá sảnh (6)

Lúc này, bên trong đại sảnh cũng ồn ào xôn xao, ngoại trừ Lý Thần Sơn và Ngụy Dương vẫn bình tĩnh ra, thì tất cả mọi người đều hiện lên vẻ mặt phấn chấn.
Mãi cho đến khi Sở Hi Thanh giơ tay lên, những âm thanh ồn ào này mới từ từ dừng lại.
Sở Hi Thanh nhìn về phía Lý Thần Sơn: “Lý đàn chủ, tình hình kênh đào ra sao rồi?”
Lúc này, Lý Thần Sơn thi lễ: “Hai nhà Chu gia và Lộ gia ở Lâm Hải đã điều tám trăm tộc binh vào kênh đào, bảo đảm năm ngày này kênh đào sẽ không có chuyện gì. Ngoài ra, Chu Tượng Sơn, Chu huynh nhờ ta nhắn dùm, nếu như đường chủ không đủ binh, hắn có thể cho mượn hai trăm bình và ba vị gia tướng thất phẩm.”
Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên, lòng thầm nói Chu gia quả nhiên là đáng tin cậy.
Hắc lắc đầu nói: “Không cần, hai nhà Chu gia và Lộ gia có thể ra tay giám sát kênh đào giúp ta thì đã là một ơn tình lớn rồi.”
Sau đó, ánh mắt Sở Hi Thanh lăng lệ: “Nếu như đã chuẩn bị xong xuôi! Vậy thì xuất binh đi, lấy đàn chữ Lương làm đầu, toàn bộ xuất phát đến Văn gia bảo. Mấy người Văn Thiên Tài và Vân Hạc Đao – Ân Dương hoành hành tại địa phương, chống đối nộp thuế, tội ác tày trời.”
“Ta thân là hương chính của Tây Sơn, hôm nay phụng mệnh của nha môn và ‘luật Đại Ninh’, tróc nã bọn họ về quy án! Hôm nay, trước phá Văn gia bảo, sau lại diệt Vân Hạc sơn trang, để cho đám tạp chủng ở địa phương Tây Sơn này biết uy phong của Tây Sơn Đường Thiết Kỳ Bang chúng ta!”
Mọi người nghe vậy, tâm thần liền rung lên.
Mấy trăm bang chúng ở bên ngoài cũng bắt đầu kêu gào rầm trời.
“Trước phá Văn gia bảo, sau lại diệt Vân Hạc sơn trang.”
Rất nhiều người đều là mặt đỏ ửng, lớn tiếng rít gào, phát tiết cơn giận trong lòng.
Sở Hi Thanh nhịn hai mươi ngày, chẳng thèm quan tâm đến đám địa chủ hào cường kia.
Thủ hạ và mấy chưởng quỹ chịu nhục ở nông thôn, cũng không được báo thù.
Cảnh này khiến cho rất nhiều người ở trên trấn sinh ra ý nghĩ coi thường Tây Sơn Đường, cũng có rất nhiều lời ra tiếng vào.
Bọn họ vốn là thanh niên lăn lộn trong giang hồ, quan trọng nhất chính là mặt mũi, đã không thể nhẫn nhịn.
Bởi vậy, dù biết rõ trận chiến này sẽ hết sức nguy hiểm, sẽ thương vong nặng nề, nhưng mọi người vẫn không tự chủ được mà nhiệt huyết dâng trào, chiến ý vang dội.
Sở Hi Thanh thì lại ôm quyền về phía vị phó đường chủ Tuyển Phong Đường kia.
Lần này, toàn bộ thành viên của Tây Sơn Đường sẽ ra trận. An toàn của trấn Tây Sơn, đành phải giao cho vị phó đường chủ và ba trăm tinh nhuệ của Tuyển Phong Đường.
Người này cũng đáp lễ với vẻ mặt xúc động.
Trước kia, hắn cũng từng đi theo Sở Hi Thanh chinh phạt Tây Sơn, biết rõ năng lực của Sở Hi Thanh.
Trấn chiến đó cũng làm cho hắn kiếm được khá nhiều lợi ích, vì vậy vị phó đường chủ này cũng nguyện ý ra sức cho Sở Hi Thanh.
Hơn nữa, Sở Hi Thanh còn để lại tám mươi cái ‘tứ tí sàng nỏ’ ở trong trấn Tây Sơn, nên bảo vệ trấn Tây Sơn là không khó.
. . .
Cùng lúc đó, tây viện quận nha Tú Thủy.
Tả Thanh Vân đánh răng rửa mặt rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Khi hắn mở cửa phòng, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Tả Thanh Vân nhìn thấy cha của hắn, quận thừa Tả Thiên Lộ ăn mặc lôi thôi lếch thếch, cầm theo một bình rượu, dáng vẻ say xỉn đứng ở trước cửa.
Tả Thanh Vân không khỏi cau mày một chút, nói với vẻ khó chịu: “Ngươi lại muốn làm gì?”
“Còn có thể làm gì? Đương nhiên là ngăn cản ngươi đi làm chuyện ngu xuẩn.”
Quận thừa Tả Thiên Lộ dựa vào cửa, dáng vẻ phóng khoáng bất kham, uống một hớp rượu: “Tây Sơn Đường của Sở Hi Thanh có liên quan gì đến ngươi? Ngươi cái tên ngu xuẩn không não này lại còn chuẩn bị mang nhân mã qua sông hỗ trợ?”
“Sở Hi Thanh đã xong đời, sau này ngươi cũng đừng qua lại với hắn. Thời gian này trong nhà không yên bình, mẹ ngươi lại bệnh nặng, ngươi đừng có gây rắc rối cho nhà nữa.”
Tả Thanh Vân nghe vậy thì sững sờ, trong lòng nhất thời xuất hiện một đám lửa giận.
Xuất binh hỗ trợ Sở Hi Thanh bình định Tây Sơn là chuyện hôm qua hắn mới phân phó, đây là tên khốn nào bán đứng hắn?
Sau đó, hắn lại cười một tiếng: “Rốt cuộc là ai gây rắc rối cho nhà? Cái phong tấu chương kết tội Hộ bộ thượng thư kia của ngươi đã đưa lên, nhà chúng ta sớm muộn gì cũng xong đời. Nhiều nhất là hai tháng, nhà ta nhẹ thì bị chê trách, nặng thì là bắt vào ngục giam. Triều đình muốn phát ‘Khi thập đại tiền’, ngươi để triều đình phát là được, ngươi nhiều miệng để làm gì? Thế mà ngươi còn có mặt mũi nhắc đến mẫu thân?”
Tả Thiên Lộ nghe vậy thì cau mày: “Ăn nói linh tinh! Phong tấu chương kia của ta có thể giống với chuyện của ngươi? ‘Khi thập đại tiền’ quan hệ rất lớn đến quốc gia, một khi tiền này phát hành, vô số bách tính sẽ cửa nát nhà tan. Kẻ sĩ không thể không có ý chí kiên định, việc này quan hệ đến nước nhà, ta há có thể vì phúc mà tránh họa? Huống hồ, thầy ta có ơn rất lớn với ta, ta ngồi yên không để ý đến, há không phải là vong ân phụ nghĩa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận