Bá Võ

Chương 2678 - Quan chiến (2)

Trong Thái Hư thần cung, Sở Hi Thanh đứng trong khói đen của Thánh hoàng đời thứ ba, nói chuyện với mấy người Thiên Công, Đế Sát.
“Đây chính là phương pháp các ngươi chuẩn bị để che giấu khí cơ?”
Sở Hi Thanh xoa cằm, khinh thường nói: “Chưa chắc đã có thể giấu được, tuy ta không rõ lai lịch và nền tảng của chủ nhân hắc thủ kia. Nhưng thực lực của hắn sẽ không thấp hơn Bàn Cổ chứ? Các ngươi há có thể giấu được?”
Sau khi Thiên Công và Đế Sát thành tựu Tạo Hóa, cũng sẽ phải đối mặt với chủ nhân hắc thủ kia.
Hai người họ khẳng định không thể đối kháng chính diện, nói vậy sẽ có pháp môn ứng phó.
Sở Hi Thanh suy đoán không sai.
Thiên Công chuẩn bị dùng ‘Thủy chi tụ tán’ để lẩn tránh cảm ứng của chủ nhân hắc thủ, để lực lượng tán trong thiên địa, khiến chủ nhân hắc thủ không thấy rõ sâu cạn của hắn.
Thiên Công còn vì thế mà chế tạo ra một thần khí rất mạnh.
Phong Thần – Đế Sát thì lựa chọn ‘Gió chi vô tướng’.
“Vậy thì chưa chắc.” Lôi Thần – Thiên Bá lắc đầu nói: “Thời kỳ toàn thịnh, chủ nhân hắc thủ tự nhiên không kém hơn Bàn Cổ, nhưng bản thân hắn bị thương nặng, mà sau khi Bàn Cổ khai thiên thì còn bị thương nặng hơn. Ngoài ra 9 lương 12 trụ có thể ngăn cản lực lượng của hắn xâm nhập.”
“Ngày xưa Đông Hoàng bị thần độc quấn thân, vẫn có thể liên thủ với Thần Hạo, đại chiến ba canh giờ với hắn. Có thể thấy lực lượng của hắn dù có thể thắng Tạo Hóa, nhưng không nhiều.”
Tự nhiên, khi đó Đông Hoàng đã chìm đắm trong lĩnh vực Tạo Hóa bốn trăm vạn năm.
Lực lượng của Đông Hoàng, không phải Thái Hạo vừa vào Tạo Hóa có thể so sánh.
Nhưng nếu Sở Hi Thanh không để bọn họ và Long chi cửu tử tạm thời giải trừ phong ấn với thế giới bên ngoài, vậy bọn họ có thể lẩn tránh khỏi cảm ứng của chủ nhân hắc thủ một thời gian, tiếp tục tích lũy lực lượng.
“Bệ hạ cho rằng chúng ta có lựa chọn sao?” Thiên Công hơi dừng lại, lời nói hàm chứa ý cười: “Uế khí nảy sinh, biên giới thế giới đang bị hắn ăn mòn, chúng ta không nghĩ biện pháp chứng đạo Tạo Hóa, tương lai ngay cả cơ hội liều mạng cũng không có.”
Phong Thần – Đế Sát lại cười khanh khách nói: “Chúng ta cũng là bất đắc dĩ, liều mạng một phen thôi. Nào có thể so được với bệ hạ, chuẩn bị chu toàn, tính toán không bỏ sót? Chúng ta tụ tập lực lượng, nhất định là không có sơ hở.”
Hắn lắc dầu cảm khái: “Đây là trời không tuyệt chúng ta, để bệ hạ giáng sinh. Bằng không thiên địa này vạn cổ như đêm dài. Cũng chỉ có bệ hạ mới có thể tụ tập đám người chúng ta lại với nhau.”
Sở Hi Thanh chỉ hơi gật đầu: “Hi vọng là vậy.”
Nơi này có Già Thiên của Thánh hoàng đời thứ ba, Tiệt Thiên của Nam Cực Trường Sinh đại đế, có phong chi vô tướng, có nước chi tụ tán, còn có mây mù của Long Khôi, có thời gian của Chúc Quang âm, có Tuyệt Thiên của Sở Vân Vân, Vạn Mưu của Thái Sơ Huyền Nữ, có Ngôn Linh của Thương Hoàng, có Thổ Đức Tinh Quân trấn áp, thậm chí có phù văn và mộng ảo của Lục Loạn Ly…
Nói chung là quanh họ, là một đoàn đen xì xì.
Làm người ta có loại cảm giác, tất cả mọi người trốn dưới một chiếc dù trong ngày mưa to.
Chúc Quang âm không tự chủ được mà nghĩ đến ngày xưa.
Phong Thần cũng a dua nịnh nọt trước mặt mình như vậy.
Hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Người này quả thực chính là sỉ nhục của các thần Bàn Cổ!
Người như Đế Sát, lại cũng có cơ hội thành tựu Tạo Hóa?
Chúc Quang âm lập tức thầm hít một tiếng.
Sở Hi Thanh hàng phục Thiên Công và Đế Sát, lại giao dịch Linh Uy, sau đó đã giúp hắn thu hồi hai cái sừng.
Thực lực của hắn bây giờ đã khôi phục tám chín phần mười.
Nhưng Chúc Quang âm lại hiểu, thực lực của mình có thể không kém hơn Đế Sát, nhưng cảnh giới lại thua kém quá nhiều.
Tương lai không biết bao lâu mới có hi vọng Tạo Họa.
Trong mọi người, Thương Hoàng lại vô cùng tò mò mà quan sát Sở Hi Thanh.
Hắn vừa phục sinh, không hiểu nhiều về tình thế trong thiên địa.
Nhưng các tin tức trước mắt, nhân tộc rõ ràng đã đi đến đường cùng, lại được vị Thánh hoàng đời thứ tư này mạnh mẽ kéo ra khỏi vũng bùn, lúc này còn xưng bá thiên địa.
Đây chính là tuyệt đại thiên kiêu, thậm chí còn hơn cả Đông Hoàng bệ hạ!
Long Khôi thì chắp tay sau lưng, sắc mặt nghiêm túc, không nói một lời.
Đây là do hắn đang đau xót trong lòng, cũng là vì đề phòng lúng túng.
Hắn là một cột chống của hai tộc nhân long, lại khốn khổ vì tình, bị mạch Thủy Thần bắt và phong ấn ở đầu nguồn ngân hà.
Hắn không chỉ không phát huy được tác dụng gì trong trận chiến quyết định, mà còn không thể ngăn cản trưởng tử Chập Long, để tên con trai đần độn kia đi vào đường cùng.
Ánh mắt lạnh lẽo của Thanh Long Tinh Quân càng làm cho Long Khôi xấu hổ không thôi, chỉ hận không thể đào lỗ mà tự chôn.
Sở Hi Thanh thì vẫn chú ý đến cuộc chiến trong Thái Hư thần cung.
Lời nói của hắn hàm chứa vẻ cảm khái: “Song phương đều rất kiêng kỵ nha, không chịu dùng hết sức.”
Thánh hoàng đời thứ ba nghe vậy không khỏi buồn cười.
Một đám người họ đứng ở đây, đám người bên trong có thể dùng hết sức sao?
Thần Chân Như, Thần Bàn Nhược và đám người Xa Nguyên Bạch Chúc có thể không cảm ứng được sự tồn tại của họ, thậm chí không phán đoán được vị trí của họ.
Nhưng mấy người này dùng gót chân để nghĩ, cũng biết Sở Hi Thanh và bọn họ đang ở gần, chờ thời mà động.
Thử hỏi mấy người này có thể yên tâm sao? Dám dùng toàn lực sao?
“Cũng sắp phân thắng bại rồi!” Thái Sơ Huyền Nữ thản nhiên nói: “Chắc bọn họ cũng nhận ra, bệ hạ ngài không có ý định can thiệp trước khi họ phân thắng bại.”
Cái này rất dễ phán đoán.
Nếu Sở Hi Thanh muốn ra tay.
Bọn họ hoàn toàn có thể xông lên và quét ngang song phương.
Quá trình dễ như trở bàn tay, không có bất kỳ thương vong nào.
Mà trong Thái Hư thần cung, sắc mặt Thần Bàn Nhược có chút xanh trắng.
Hắn không ngờ đám thần Bàn Cổ này lại vô dụng như vậy, càng không ngờ tình hình lại phát sinh biến hóa như vậy.
Nhân tộc đại thắng ở Minh giới thì cũng thôi, vợ chồng Sở Hi Thanh lại còn có thể chống đỡ mấy người Xa Nguyên, hoàn thành nghi thức đăng thần.
Huyền Vũ và Thiên Bá dĩ nhiên lại phản bội, Thiên Công và Đế Sát cũng bị ép hàng.
Trong dự tính của hắn, dù Sở Hi Thanh đăng thần thành công, thì cục diện cũng phải là kiềm chế lẫn nhau.
Thần Chân Như chỉ cần thu hồi Tạo Hóa chi môn, thì có đủ lực lượng, đủ thời gian để tập hợp các thần Hỗn Độn… đặc biệt là đám người Huyết Hải, Côn Bằng…
Nhưng mà bây giờ, không chỉ đám lão già kia coi họ như không tồn tại, không hề đáp lại bọn họ, mà đại quân do hắn và Thần Chân Như tụ tập lại cũng đang liên tục bỏ chạy.
Rất nhiều người phát hiện tình thế không ổn, đã dùng các loại biện pháp để rời khỏi chiến trường, chẳng biết đi đâu.
Càng làm cho Thần Bàn Nhược hoảng sợ là, Thái Hạo lại đang bị ép phải tiến vào lĩnh vực Tạo Hóa.
Mà trụ cột chống đỡ nhà, đã mất hơn nữa.
Thần Bàn Nhược nghĩ đến Bổ Thiên Thạch trong tay Xa Nguyên.
Đây vốn là thứ hắn mưu cầu, có thể giúp Thần Chân Như tiến vào Tạo Hóa, bây giờ lại thành điểm trí mạng!
Thần Chân Như lại cười khổ, phát ra tiếng than thở: “Cờ kém một nước! Nên kết thúc rồi!”
Kéo dài thêm cũng không có ý nghĩa, còn làm cho vị Thánh hoàng kia chê cười.
Sắc mặt Thần Bàn Nhược trắng bệch, lắc đầu nói: “Bệ hạ, không được! Làm ơn nghe ta một lời, chúng ta còn cơ hội…”
Hiện giờ bọn họ nên làm là rút lui, chứ không phải làm theo sắp xếp của Sở Hi Thanh.
Thần Chân Như đã cướp lại thần thể và Tạo Hóa chi môn, thực lực chỉ cách Tạo Hóa một bước.
Bọn họ muốn rút lui, Xa Nguyên và Sở Hi Thanh cũng không thể làm gì.
Thần Bàn Nhược đoán được Sở Hi Thanh muốn làm gì, tên kia cũng đã dự tính cả tính cách của Thần Chân Như.
Hắn lại không biết làm thế nào để phá giải.
Đây là lưỡi đao báo thù của Sở Hi Thanh với hắn, muốn hắn đánh mất người mình quan tâm nhất, Thần Bàn Nhược lại không có biện pháp gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận