Bá Võ

Chương 2277 - Cùng tru diệt (3)

Sắc mặt Linh Uy hơi hòa hoãn lại.
Hắn cũng không để ý hai đạo ‘Ngọc Xu thần lôi’ này, nhưng đây chính là thái độ của Lôi Thần – Thiên Bá.
Lúc này, lại có hai đạo khí Canh kim sắc bén bay đến, cũng rơi vào tay hai người Hắc Thủy chúa tể và U Đô chúa tể, hình thành hai ấn ký hình trùy ở trên tay bọn họ.
Đó là thần huy của Kim Thần – Bạch Chúc, trong đó cũng ẩn chứa lực lượng của bị Tây Phương Bạch Đế này.
Theo sát phía sau là từng đạo thần lực mạnh mẽ.
Bọn họ hoặc là ban tặng thần huy, hoặc là ban cho thần lực.
Nhưng vẫn có mấy vị Tổ thần và đế quân không thèm phản ứng.
Linh Uy cũng không cưỡng cầu nữa, hắn nhìn U Đô và Hắc Thủy: “Có thể bắt đầu chưa?”
Hai người này không dám chậm trễ, khom người với Linh Uy: “Mời Thanh Đế và các thần chờ một lát.”
Khi vừa dứt lời, hình chiếu phân thân của bọn họ đã biết mất ở vùng tinh không này.
Giờ phút này, tại một vùng tinh không tăm tối khác.
Có một thần linh cũng đang nhìn về phía ‘Tạo Hóa thần thụ’.
Hắn mặt như trâu, mắt như cối xay gió, có sáu cánh tay, thân thể cực kỳ cao lớn, da thịt toàn thân như kim thiết, tất cả lông trên người lại như binh đao. Hắn đang ngồi dửng dưng trước một bàn án.
“Xem ra bọn họ muốn thỏa hiệp với tên tiểu tử kia.”
Thần linh cao lớn này thu hồi ánh mắt, lại cười một tiếng: “Thật sự là một tiểu tử thú vị, thế mà lại ép các thần đến nước này.”
Hắn vừa nói chuyện vừa cầm một miếng thịt hình người cao hơn 100 trượng lên, bắt đầu tẩm gia vị rồi đưa lên miệng, cắn ‘răng rắc răng rắc’.
Một vị thần linh ngồi ở đối diện hắn lại không nhìn nổi, cau mày nói: “Ta khuyên ngươi ăn ít máu thịt thôi. Táng Thiên đã sắp ma hoa, Lê Tham ngươi cũng không kém bao nhiêu đâu.”
Đây cũng là một vị Ma thần, dáng vẻ bình thường hơn vị thần linh cao lớn kia nhiều.
Hắn mặc một thân chiến giáp Kim Ô, toàn thân là khí đen quấn quanh. Dung mạo thì phong nghị tuấn lãng, khuôn mặt nhu hòa lại không mất cương nghị. Dáng người tuy cũng rất cao lớn, phải gần 800 trượng, toàn thân lại cân xứng, lưng rộng eo hẹp, bắp thịt cuồn cuộn.
Để người ấn tượng nhất chính là đôi trọng đồng màu vàng của hắn, nơi cổ còn có một vết đao màu máu rất dài.
Thần linh cao lớn kia chính là Binh Thần – Lê Tham, hắn nghe vậy thì cười ha ha, không thèm để ý: “Ngươi cho rằng Táng Thiên ma hóa xong, thì hai chúng ta có thể sống bao lâu?”
Hắn vừa nói chuyện vừa cầm một miếng thịt hình người lên, bắt đầu tẩm gia vị rồi lại gặm tiếp.
“Không phải bọn họ nói ta là Ma thần sao? Không phải nói ta thích ăn máu thịt sao? Trước khi ngã xuống, ta cũng ăn cho đủ. Bọn họ làm thịt mấy tỷ người cùng tộc để xâm nhiễm ngươi và ta, còn ta mới ăn được bao nhiêu Cự thần chứ?”
“Không đủ, còn lâu mới đủ. Tử Vũ, ngươi và ta cũng sắp rồi, nên hưởng thụ thì hưởng thụ đi. Ta nhớ trước kia ngươi cũng rất thoáng…”
Thần linh có trọng đồng kia chính là Quân thần Tử Vũ, hắn khẽ lắc đầu, nhìn về phía ‘Tạo Hóa thần thụ’ rồi thở dài: “Đáng tiếc, tiểu tử này vẫn tranh thủ được quá ít thời gian, bằng không huynh trưởng sẽ nắm chắc hơn.”
Huynh trưởng của hai người bọn họ đang ngồi ở nơi trung ương.
Đó chính là Chiến thần Táng Thiên!
Thân thể vị này nguy nga hùng vĩ, dù đã mất đầu nhưng vẫn cao gần 900 trượng.
Hắn vẫn ngồi ngay ngắn ở sau bàn, hai mắt ở hai bên vú vẫn khép chặt.
“Hiện giờ hắn vẫn là một phàm nhân, có thể tranh thủ ba canh giờ là ta đã rất thỏa mãn rồi.”
Như bị lời nói của hai vị này đánh thức, Táng Thiên chợt mở mặt ra.
Khoảnh khắc này, huyết khí ở chung quanh bỗng nhiên sôi trào, che đậy mấy trăm dặm quanh thân, còn có hàng ngàn hàng vạn lôi đình màu đỏ son nổ tung ở trong sương máu.
Nếu như nhìn kỹ hơn, còn có thể thấy vô số đầu lâu máu và những bàn tay máu hiện ra bên trong màn sương khói màu máu kia.
Xương trắng, khô lâu, nữ nhân bị lột da, trẻ em không có mắt… các loại hình tưởng máu tanh và khủng bố đều có ở trong đó.
Hai mắt nơi vú của Táng Thiên cũng là màu đỏ ổi: “Hiện giờ ta đã hiểu rõ kết cấu của ngôi sao La Hầu, có thể gia tăng ít nhất một phần mười lòng tin.”
“Chém gió!”
Lê Tham cười nhạo một tiếng, mặt hiện vẻ trào phúng: “Ngươi có một phần mười lòng tin cái rắm. Dù hiểu rõ kết cấu của sao La Hầu thì sao? Vấn đề nằm ở đó sao? Thời khắc ngươi nuốt nó, chính là lúc ngươi ma hóa.”
Giọng nói hắn hơi dừng lại: “Để Thánh hoàng đời thứ ba nghĩ một ít biện pháp giúp ngươi đi. Nếu như có thể trì hoãn, không bằng chờ thêm một chút? Chúng ta hẳn là có hi vọng. Giống như tiểu tử dưới thế gian kia, nói không chừng hắn có thể trưởng thành. Còn cả con rồng ngu xuẩn kia nữa, hắn bị ‘Vạn Trá Khi Thiên chi chủ’ sai khiến, nói không chừng còn có hi vọng…”
Bọn họ không trông cậy nổi con Chập Long kia, xưa nay đều không hi vọng vào nó.
Nhưng ‘Vạn Trá Khi Thiên chi chủ’ thì lại khác, hắn vẫn đang mưu đồ phục sinh thiên đế đời đầu.
Có lẽ các thần nhân tộc như bọn họ có thể là một quân cờ mà vị này cần.
“Ta nói lòng tin không phải là nuốt sao La Hầu.”
Táng Thiên đứng dậy, liếc mắt nhìn sang Lê Tham: “Đừng ăn, hoặc là ăn ít một chút.”
Khí tức Lê Tham hơi cứng lại.
Hắn bất mãn bĩu môi một cái, nhưng vẫn nghe lời đóng lại lồng đựng mười mấy miếng thịt Cự thần kia lại, rồi đẩy đến góc bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận