Bá Võ

Chương 1573: Điên Đảo âm Dương (2)

La Hán Tông lắc đầu: “Quá trình cụ thể, có lẽ nói các ngươi cũng không hiểu. Nói chung là nếu như Đao Quân có ý đó, vậy thì chỉ cần chuẩn bị tài liệu là được, thi triển Điên Đảo âm Dương một lần, cần tài liệu khoảng tầm 1700 vạn lượng vàng.”
“Hoặc là ta đưa cho ngươi một danh sách, ngươi tự đi mua, bản thân ta chỉ lấy mười vạn lượng vàng tiền công. Ngoài ra, chúng ta còn phải cường hóa tín ngưỡng cho vị Thiết kỳ chủ này.”
Hắn nghĩ, đây quả thực là một niềm vui bất ngờ.
Vốn cho rằng một lần làm ăn lỗ vốn, không ngờ lại có cơ duyên tự tay thi triển Điên Đảo âm Dương.
Khóe môi Sở Hi Thanh không khỏi giật giật.
Hắn nghe rõ ràng, đơn giản chính là ta phụ trách làm, ngươi bỏ tiền.
La Hán Tông ra giá rất có thành ý.
Mười vạn lượng vàng tiền công, cũng không đủ để mời một tên sát thủ tam phẩm của Vãng Sinh thiên ra tay một lần.
Vấn đề là tiền tài liệu này, thật sự là làm cho hắn sợ mất mật.
1700 vạn lượng vàng, cũng là 170 triệu lượng bạc.
Toàn bộ thuế má của quận Tú Thủy cũng chỉ là số này thôi.
Gần đây thu nhập của Sở Hi Thanh rất cao, nhưng hắn chi tiêu cũng rất nhiều.
“Tài liệu không thành vấn đề.” Sở Hi Thanh liền nói: “Nhưng nếu như có thể điên đảo thiện ác, nghịch chuyển hai cực, vậy có phải cũng có thể nghịch chuyển sinh tử?”
“Trên lý thuyết là có thể, nhưng mà chúng ta không thể làm được, cũng không gánh chịu nổi.”
La Hán Tông chỉ chỉ vào Thiết Phù Đồ: “Trong này chẳng những có linh của một con Cùng Kỳ thành niên, mà còn có mấy trăm vạn sinh linh mà nó nuốt chửng. Ngươi muốn nghịch chuyển sinh tử của Thiết Cuồng Nhân, cũng có nghĩa là phải phục sinh tất cả bọn họ.”
“Ta nghĩ chỉ có ‘Tạo hóa chi chủ’ mới có khả năng làm được. Đao Quân không ngại nghĩ thoáng một chút, hắn bây giờ cũng không tính là tử vong, có thể coi là nửa sống nửa chết. Sát linh Canh Kim do mỏ quặng uẩn dưỡng ra cũng ở trong cơ thể hắn, bên trong tràn ngập sinh cơ.”
Vẻ mặt Sở Hi Thanh ngẩn ra, sau đó khó nén nổi thất vọng, hỏi tiếp: “Nếu như dựa theo ngươi nói, như vậy Cuồng thúc của ta có còn là Cuồng thúc trước kia không?”
Sở Hi Thanh biết cái gọi ‘Phong thần’ trong miệng La Hán Tông không phải thần linh bình thường, mà thần tín ngưỡng giống như Trung Nghĩa Trường Sinh đại đế.
Trên thế giới này, thần linh bình thường đều có thân thể, rất tương tự với ‘Tiên’.
Chứng đạo Vĩnh Hằng, trường sinh bất tử, thân thể thành thánh, bản thân tự túc, không cần cầu ngoài.
Bọn họ cũng có thể hấp thụ lực lượng tín ngưỡng và kính nể dùng để lớn mạnh bản thân, nhưng lại không ỷ lại.
Thần tín ngưỡng như Trung Nghĩa Trường Sinh đại đế thì lại khác.
Đại đa số bọn họ đều đã chết, không có thân thể, mượn lực lượng tín ngưỡng của chúng sinh để thần hồn tồn tại hậu thế.
Những thần tín ngưỡng này rất mạnh mẽ, chỉ cần bọn họ có đủ tín đồ, vậy thì không thể giết chết, có thể nói là bất tử bất diệt.
Bọn họ cũng rất yếu đuối, một mặt là lực lượng kém xa thần linh chân chính có thân thể, một mặt là hết sức ỷ lại vào lực lượng tín ngưỡng.
Một khi bọn họ mất đi tín đồ, thì sẽ tiêu vong.
Ngày xưa, trước khi bắc phạt, vì đối kháng với đám cự thần viễn cổ kia, nên Huyền Hoàng thủy đế đã trắng trợn phong thần, sắc phong rất nhiều thần linh tín ngưỡng.
Cho đến nay, phần lớn những thần linh này đều không tồn tại ở thế gian.
Ngoài ra, thần tín ngưỡng thông thường đều không thể duy trì ý thức bản ngã!
Bọn họ sẽ bị ý niệm của chúng sinh đồng hóa, bị ‘hắn’ ở bên trong tưởng tượng và nhận thức của chúng sinh thay thế.
Như Trung Nghĩa Trường Sinh đại đế, hắn chưa chắc đã là hắn khi còn sống.
“Cái này thì phải xem các ngươi thấy thế nào, hắn chắc chắn không phải là Thiết Cuồng Nhân thuần túy, mà dung hợp rất nhiều thứ.”
Ánh mắt La Hán Tông sâu thẳm: “Nhưng hắn có trí nhớ khi còn sống, cũng duy trì được nhân cách và ý thức khi còn sống. May mắn chính là, hắn còn có một thân thể sống dở chết dở, chỉ cần sau này duy trì số lượng tín ngưỡng không quá cao, thì đại khái là sẽ không ảnh hưởng đến linh trí của hắn.”
Sở Hi Thanh quay đầu nhìn Thiết Phù Đồ bên cạnh.
Bộ chiến giáp này nhìn như không hề nhúc nhích, nhưng thật ra vẫn luôn giãy dụa kịch liệt.
Khuôn mặt của Thiết Cuồng Nhân bị lớp giáp bao trùm, chỉ để lộ ra một đôi mắt màu đỏ tươi.
Cặp mắt kia không chỉ ngậm lấy vô cùng phẫn nộ, sát ý, uấn hận, thậm chí còn hóa thành sát lực, giống như đao đâm về phía Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh nở nụ cười bất đắc dĩ: “Nhiều nhất là mấy ngày, ta sẽ chuẩn bị kỹ càng tất cả tài liệu mà La tiên sinh cần. Còn nữa, bây giờ ta nên làm gì với hắn? Tạm thời phong ấn hắn?”
Nếu như Thiết Cuồng Nhân không có hi vọng phục sinh thì cũng thôi.
Nhưng nếu đã có, vậy thì Sở Hi Thanh há có thể ngồi yên?
Hắn sẽ vì chuyện này mà không tiếc tất cả.
Thiết Tiếu Sinh nghe vậy thì thân thể hơi run lên, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng và cảm kích.
Đứa bé này chưa từng để cho hắn và Cuồng Nhân thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận