Bá Võ

Chương 1293: Ngươi là Bá Võ Vương? (4)

Vấn Thù Y cũng không buồn phiền, kiên trì chờ đợi thời cơ.
Mấy người Mục Minh Thu đều dùng ngọc phù Thiên Cương để né tránh, nhưng lực lượng phù lục sẽ không thể duy trì thời gian quá dài.
Dưới tình huống chia sẻ cho sáu người, thì thời gian lại càng ngắn hơn.
Mà lúc này, mấy nhà còn lại đều lạnh lùng nhìn vào đám người Sở Hi Thanh.
Bọn họ đang chờ đợi thời cơ, chờ đợi mây khói bao phủ toàn bộ quảng trường này.
Chỉ một lát sau, mấy đám mây khói khác màu này đã va chạm vào nhau, đan xen vào nhau.
Khoảnh khắc này, chân lý võ đạo và pháp thuật cũng bắt đầu dâng trào trên quảng trường.
Cuối cùng, Thần Côn đại trưởng lão chuyên dùng Vân pháp đã chiếm được đầu gió, khiến cho màu sắc mây mù biến thành màu xanh lam.
Mà lúc này, Kiếm Tàng Phong vẫn đứng sau lưng Sở Hi Thanh lại mỉm cười, hắn dựng một tay trước người: “Đệ tử Kiếm Tàng Phong, xin mời hai vị tiền bối thần kiếm hộ pháp!”
Thời khắc này, hai thanh kiếm một xanh một vàng kim hiện ra ở phía sau hắn.
Chuôi của hai thanh kiếm này đều hơi giống với cây cân.
Thân kiếm màu xanh lam hiowo rộng, toàn thân như một thanh thước sắt khổng lồ, mặt trên còn có khắc độ.
Thân kiếm màu vàng kim lại hẹp dài, điêu khắc xa hoa, lộ vẻ hào hoa phú quý.
Hóa ra Kiếm Tàng Phong không chỉ mang theo Quân Thiên thánh kiếm, mà còn có Hành Thiên thánh kiếm.
Kế Tiễn Tiễn thì lại lặng lẽ rút hai thanh Bàn Long loan đao toàn thân màu đen từ trong tay áo của mình ra.
Nàng được xưng là ‘đao độc tôn, tên vô ảnh’, tự nhiên là dùng ‘Độc Tôn đao’!
Trong lòng Kế Tiễn Tiễn hơi thổn thức.
Đã lâu rồi nàng không dùng hai thanh đao này.
Sở Vân Vân thì vừa nghĩ hóa Toan NGhê, vừa lấy một cây tăm ở trong tay áo ra, chỉ chớp mắt cây tăm này đã biến thành một cây cột cờ như cây thương.
Lúc này, một ‘Sở Vân Vân’ khác đã xuất hiện, đây là do nàng nghĩ hóa ra.
Bản thân Sở Vân Vân thì lại nhìn xuyên qua tầng tầng mây mù dày đặc, nhắm vào một người nào đó ở phía xa xa.
Thần Côn đại trưởng lão thì lại hơi bất ngờ.
Hắn cho rằng sau khi quảng trường này tràn ngập mây khói, tất cả mọi người sẽ ăn ý mà ra tay với Sở Hi Thanh, làm thịt đám người Vô Tướng thần tông trước.
Nhưng khoảnh khắc này, Vũ Chí Thượng của Vô Thượng huyền tông thì lao thẳng về phía Bạch Cốt tướng quân – Cổ Nguyên Thần như một con mãnh hổ.
Đại trưởng lão Mị Ly của Dục Giới Đệ Lục thiên thì lại hóa thân thuấn ảnh, bỗng nhiên chém một kiếm về phía Cửu vĩ yêu hồ Hồ Tâm Mị.
Chỉ có Đại Hắc Thiên – Nhật Già La là lao về phía Sở Hi Thanh.
Nhưng mà trong mây mù, một ánh đao màu xanh chợt chém thẳng về phía Đại Hắc Thiên – Nhật Già La.
Thần Côn đại trưởng lão âm thầm lắc đầu, lòng thầm nghĩ đám người này quả nhiên là âm hiểm xảo trá, nham hiểm độc ác.
Bọn họ ra vẻ nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh, nhưng mục tiêu lại là những kẻ có uy hiếp lớn hơn ở bên cạnh.
Thần Côn đại trưởng lão không thèm để ý, hắn phi độn trong mây mù, mang theo mấy người sau lưng, lao thẳng về phía đám người Sở Hi Thanh.
Nhưng bóng người của hắn mới lao lên được mười trượng, liền nhìn thấy một thiếu nữ ốm yếu ở trong mây mù phía trước.
Nàng ước chừng mười lăm tuổi, mặc một bộ váy xanh mộc mạc, mặt trứng ngỗng, mày liễu, sắc mặt tái nhợt, có chút ốm yếu. Trong tay thì lại cầm một thanh trường thương khá ta và thô nhưng không có đầu thương, khí chất thanh lệ xuất trần.
Bởi vì mây mù che đậy linh cảm của võ tu, nên khi Thần Côn đại trưởng lão phát hiện ra nàng thì khoảng cách giữa hai người đã rất gần, chỉ cách nhau chưa đến ba trượng.
Đây hình như là muội muội của Sở Hi Thanh, thuật sư lục phẩm Sở Vân Vân?
Thần Côn đại trưởng lão vô thức cảm thấy không đúng, trái tim hắn kinh hoàng, tâm thần bất an, còn sởn cả tóc gáy.
Thần Côn đại trưởng lão gần như vô thức dốc hết tất cả lực lượng của mình.
“Giết!”
Hắn vung trọng kiếm trong tay, đánh thẳng về phía Sở Vân Vân. Đồng thời, hóa thân thành mây khói mờ ảo bất định.
Đúng lúc này, Sở Vân Vân ở đối diện cũng múa thương.
Chỉ một thương, liền đánh nát kiếm cương của Thần Côn đại trưởng lão.
Sắc mặt Thần Côn đại trưởng lão nhất thời đại biến.
Nữ tử trước mắt này lại có sức mạnh thân thể cấp độ nhất phẩm! Hơn nữa còn là đỉnh cấp nhất trong nhất phẩm.
Hắn bắt đầu thử né tránh, lại phát hiện thương của Sở Vân Vân như có ở khắp mọi nơi, biến hóa vô cùng.
Hắn cảm giác mặc kệ mình tránh ở nơi nào cũng vô dụng, kết quả cuối cùng đều là tử vong.
Hơn nữa, dù cho hắn hóa thân thành mây mù thì cũng vô dụng với thiếu nữ trước mắt.
Nơi trường thương chỉ vào, vẫn luôn là bộ phận hạt nhân nhất trong nguyên thần và thân thể của hắn.
Lúc này, trước khi tử vong ập đến, Thần Côn đại trưởng lão cố gắng bóp nát một tấm ngọc phù ở trong tay áo.
Chỉ là trước khi Thần Côn đại trưởng lão kịp thực hiện, trường thương của Sở Vân Vân đã đánh thẳng vào võ ý của hắn, cũng đâm thủng tim của hắn!
Đồng thời một ngọn lửa màu trắng xuất hiện trên thân thương, bắt đầu thiêu đốt máu thịt và nguyên thần của hắn.
Toàn thân Thần Côn đại trưởng lão cứng đờ tại chỗ, nhìn thiếu nữ trước mắt với vẻ không dám tin.
“Đây là . . . Nghịch Thần chi hỏa!”
Nói cách khác, đây rất có thể là cột cờ của Nghịch Thần Kỳ trong truyền thuyết?
Thế gian này, có không nhiều thứ có thể dấy lên Nghịch Thần chi hỏa.
Nhưng mà thiếu nữ trước mắt này là ai? Nắm giữ thân thể cấp độ nhất phẩm, có thể điều động cột cờ Nghịch Thần Kỳ.
Thần Côn đại trưởng lão lập tức nghĩ đến một khả năng, con ngươi của hắn lập tức co rút lại thành kim, cũng không thể nào tin tưởng được.
Hắn sững sờ nhìn Sở Vân Vân, giọng nói gian nan: “Ngươi là. . . Bá Võ Vương!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận