Bá Võ

Chương 2290 - Như Ý Đao (4)

Phong Tam vẫn còn sững sờ, hắn thất thần chán nản, lẫm bẩm: “Thì ra là vây, thì ra là ậy, thì ra con đường Hạ mỗ vẫn luôn tin tưởng lại là sai?”
Sắc mặt Sở Hi Thanh đen xì.
Ngay cả ‘Hạ mỗ’ cũng nói ra rồi, có thể thấy tâm linh của Phong Tam rung động đến mức độ nào.
Cũng may là Phong Tam không để ý lắm.
Sở Hi Thanh hơi lắc đầu: “Thật ra thì cũng không phải sai, tự tin và ý chí là rất quan trọng, truy tìm căn nguyên cũng rất quan trọng, hai cái đều không thể bỏ. Thiếu một cái trong đó, chính là bước xuống sườn dốc.”
Cái này giống như hai tông Kiếm và Khí của Hoa Sơn trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, phải coi trọng cả hai mới là chính xác.
“Nếu như Phong tiên sinh tán thành đạo của ta, vậy thì không ngại thử một chút.”
Trong mắt Sở Hi Thanh hiện ý cười: “Thật ra điều kiện của Vô Tướng thần tông chúng ta rất thích hợp tu hành Như Ý chi pháp. Phong tiên sinh lại rất có trình độ trên Bình Thiên Kiếm, cũng tu luyện cả Lượng Thiên Kiếm. Đã có căn cơ này, muốn thay đổi là rất dễ dàng.”
Ánh mắt Phong Tam đã sáng rực: “Ta hiểu rồi! Thú vị, thật sự rất thú vị! Đa tạ chủ thượng, đây là ân thành đạo, chính là ân thành đạo!”
Lúc này, khí cơ trên người hắn bắt đầu biến hóa, có vẻ sinh cơ bừng bừng.
Phong Tam lập tức chạy ra ngoài như một cơn gió, hắn đã không thể chờ đợi được nữa, một cái chớp mắt đã biến mất.
Sở Vân Vân đầu tiên là nhìn theo hướng đi của Phong Tam, sau đó mới quay đầu nhìn Sở Hi Thanh nói: “Thật ra trước kia ta rất coi thường Như Ý Kiếm và Độc Tôn Đao, hai môn võ đạo này tuy uy lực mạnh mẽ, nhưng lại không có căn cơ. Một khi đạo tâm xảy ra vấn đề, hai môn võ đạo này cũng sụp đổ theo.”
“Nhưng sau khi ngươi gia nhập ‘truy nguyên’ vào, Như Ý chi pháp sẽ vững chắc hơn, đây mới thật sự là phương pháp tái tạo đạo tâm, giải quyết vấn đề từ căn nguyên. Sư tôn và chư vị sư thúc bá mà biết, chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Sở Hi Thanh mỉm cười, lại đi qua nắm tay nhỏ của Sở Vân Vân: “Hi vọng Hạ sư bá có thể khôi phục như cũ, thiên phú của sư bá rất cao, còn trên cả sư tôn, tương lai nhất định sẽ có thành tựu kinh người.”
Sở Vân Vân phát hiện Sở Hi Thanh đang dùng ngón tay không an phận chọc chọc lòng bàn tay của nàng.
Nàng tạm thời bỏ qua, suy tư nói: “Thật ra ngươi muốn mượn chuyện của Hạ sư bá để nói cho ta biết, trận chiến ở ‘Tạo Hóa thần thụ’ không phải là mạo hiểm, mà là ngươi căn cứ theo thực lực của bản thân, cộng thêm hiểu rõ thời cuộc, có phần thắng rất lớn nên mới hành động?”
“Đúng vậy!”
Sở Hi Thanh vui mừng ôm lấy eo của Sở Vân Vân: “Không hổ là thê tử của ta, vừa nhìn đã hiểu rõ ràng.”
Sở Vân Vân lại hít thở thật sâu, ánh mắt lăng lệ.
Đùng!
Thân thể của Sở Hi Thanh bay thẳng ra ngoài, giống như một viên thiên thạch va thẳng vào vách tường.
Bức tường được hắn cải tạo kia lập tức chia năm xẻ bảy.
Ánh mắt Sở Hi Thanh sáng ngời, hiện ra một tia vui mừng.
Hắn chịu được…! Thế mà lại chịu được!
Bá thể của hắn thế mà lại chịu được một đòn của Sở Vân Vân.
Sau một đòn, lông tóc không tổn hại!
Đấy là hắn còn chưa đúc lại Bá thể, môt khi đúc lại Bá thể thì còn mạnh đến mức nào chứ?
Nhưng ngay sau đó, Sở Hi Thanh lại phát hiện Sở Vân Vân đã lóe lên một cái, rồi xuất hiện trước mặt hắn, điểm một cái vào mi tâm của hắn.
Tốc độ kia nhanh đến mức khó mà tin nổi, khiến cho Sở Hi Thanh hoàn toàn không kịp phản ứng.
Đùng!
14 tầng ngoại cương của Sở Hi Thanh bị phá tan như bẻ cành khô, ‘Thí Thần huyết cương’ cũng không có tác dụng gì.
Sở Hi Thanh và tiểu Tóc Húi Cua liên thủ cường hóa ‘Thiết Nhai kính giáp’ cũng bị ngón tay này đâm thủng.
Đừng nói là phản xạ, mà ngay cả chống đỡ mà họ còn không làm được.
Hắn còn không kịp thi triển các loại độn pháp của mình.
May mắn là Sở Vân Vân không nỡ làm hắn bị thương, chỉ điểm vào mi tâm của hắn.
“Ta biết ở dưới ‘Tạo Hóa thần thụ’, ngươi tàn sát ‘thần hoang dã’ như chó lợn. Tuy nhiên…”
Ánh mắt Sở Vân Vân lạnh lẽo: “Đây mới là trình độ thật sự của thần linh Vĩnh Hằng!”
Nàng lo Sở Hi Thanh quá đắc ý, từ đó phán đoán sai thực lực của bản thân, nên nàng cần phải để cho hắn nhận rõ bản thân mình.
Nhưng đúng lúc này, Sở Vân Vân lại sững sờ nhìn xuống ngực của mình.
Tay phải của Sở Hi Thanh lại ấn vào nơi đó từ lúc nào.
Sở Vân Vân đầu tiên là cả kinh, sau đó mặt liền đỏ lên.
Tên này… quả thực là không biết sống chết!
Sở Vân Vân nhìn bàn tay ở trước ngực mình.
Phản ứng đầu tiên của nàng không phải là vỗ bỏ tay của Sở Hi Thanh, mà là hồi tưởng xem cái móng heo này đặt lên từ lúc nào?
Sao mình lại bị đối phương thành công? Vì sao mình không phát hiện ra? Vì sao bản năng võ đạo thiên chuy bách luyện của mình lại không có phản ứng? Cương lực hộ thể của mình xảy ra vấn đề sao?
Nàng nhất định phải làm rõ chuyện này, bằng không nàng không thể an tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận