Bá Võ

Chương 936: Cổ thần (5)

Ngay sau đó, Lý Trường Sinh nhất thời sửng sốt.
Trên đài đá cực lớn kia, đối diện Sở Hi Thanh là cái đầu người xoay tròn trên không.
Lý Trường Sinh lập tức nhận ra gương mặt này, Thái Thúc Bá của Quy Nguyên kiếm phái, hạng 1 Thần Tú Thập Kiệt chỉ.
Thực lực của kẻ này còn trên cả Mai Thư lần trước.
Nhưng mới trôi qua bao lâu.
Từ khi Sở Hi Thanh tiến vào đài đá đến bây giờ, vẫn chưa được một cái hô hấp?
Đặt ở trong bí cảnh, cũng chính là mười hai cái hô hấp.
Trừ thời mười cái hô hấp để Tán Thiên chiến phủ rơi xuống, Sở Hi Thanh chỉ dùng một cái chớp mắt để chém giết Thái Thúc Bá hạng 75 Thanh Vân Tổng Bảng?
Con ngươi Lý Trường Sinh co rút lại.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Sở Hi Thanh lại dùng chiêu pháp gì? Để một đao chém giết Thái Thúc Bá có thực lực còn cao hơn Mai Thư kia!
Giờ phút này, sắc mặt Lý Trường Sinh cực kỳ phân vân xoắn xuýt.
Hắn hối hận mình phản ứng quá chậm, nếu như nhanh hơn một cái chớp mắt, thì mình có thể nhìn thấy đao pháp mà Sở Hi Thanh sử dụng rồi.
. . .
Sau khi Sở Hi Thanh chém giết Thái Thúc Bá xong, hắn lập tức đưa mắt nhìn vào màn hình huỳnh quang hư ảo.
Hệ thống phản ứng rất nhanh, điểm huyết nguyên từ 1380 đã biến thành 2380, tăng tận 1000 điểm!
Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên, lòng thầm nói không uống công hắn ra sức, sử dụng Vô Cực Trảm để một đao bêu đầu Thái Thúc Bá.
Cần biết, một tháng này hắn mới kiếm được tổng cộng hơn 200 điểm huyết nguyên thôi.
Mười hai tháng trong bí cảnh thời gian, tương đương một tháng ở ngoài.
Bọn họ ở trong này một tháng, bên ngoài mới có hai ngày rưỡi, vì thế điểm huyết nguyên của hắn tăng trưởng rất chậm.
Đây còn là do Sở Hi Thanh vừa mới đánh bại Doãn Phi Hồng trước khi vào bí cảnh thời gian đấy.
Doãn Phi Hồng là hạng 6 Thần Tú Thập Kiệt kiếm, cũng có chút danh tiếng ở phương bắc, có thể cung cấp lượng lớn điểm huyết nguyên cho hắn.
Nhưng do chênh lệch thời gian, đến nay vẫn chưa thể tới sổ.
Vì vậy có thể thấy 1000 điểm này khiến Sở Hi Thanh vui mừng thế nào.
Sở Hi Thanh bây giờ rất chờ mong kỳ Luận Võ Thần Cơ mới kia.
Tuy rằng hắn ở trong này sẽ không xem được, nhưng điểm huyết nguyên nhận được sẽ không ít.
Có điều, do hắn đang ở trong bí cảnh, nên chắc phải tầm mười ngày nửa tháng nữa mới có thể nhìn thấy hiệu quả.
Sau đó, tâm trạng của Sở Hi Thanh lại không tốt lắm.
Pháp khí trên người Thái Thúc Bá rất mạnh, nhưng Sở Hi Thanh lại không dùng được.
Nhẫn tăng cường lực lượng canh kim, áo giáp cường hóa thân pháp, găng tay tăng tốc độ ra tay. . .
Hoặc là Sở Hi Thanh không dùng được, hoặc là năng lực của nó kém hơn pháp khí trên người hắn.
May mà những thứ này còn có thể bán.
Ngoại trừ những pháp khí nặng và to như áo giáp và kiếm, mấy thứ này nhất định phải hiến tế cho Lê Tham, còn những món nhỏ thì có thể thu về mười lăm mười sáu vạn lượng bạc.
Sở Hi Thanh xử lý chiến lợi phẩm xong thì rời khỏi bệ đá này.
Thân hình của hắn lại rơi vào trạng thái không trọng lượng, bị ném vào trong bóng tối.
Giây lát sau, tầm nhìn của Sở Hi Thanh đã khôi phục bình thường.
Khi hắn trở về chỗ cũ thì lại hơi sửng sốt.
Bạch Tiểu Chiêu đâu? Chu Lương Thần đâu?
Không thấy bóng dáng một người một thú đâu cả.
Sở Hi Thanh lập tức nghĩ đến Lãnh Sát Na, lẽ nào tên này nhân cơ hội hắn không ở đây, mà ra tay với hai người Chu Lương Thần?
Nhưng hắn lập tức nhìn thấy Lãnh Sát Na đang đứng ở ngoài mấy chục trượng, tay còn nâng quan tài băng.
Lãnh Sát Na đón ánh mắt của Sở Hi Thanh, mặt không cảm xúc mà chỉ chỉ về phía xa xa: “Bọn họ đi qua bên kia, dường như có đồng môn Vô Tướng thần tông bắn pháo hoa cầu viện.”
Sở Hi Thanh hơi nhướng mày, lòng thầm nói ngươi cũng là đệ tử Vô Tướng thần tông, vì sao không đi cứu viện?
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó thi triển thân pháp, cấp tốc lao về phía nam.
Hắn đã nghe thấy tiếng người và tiếng binh khí va chạm ở bên đó.
Lãnh Sát Na thì theo sát phía sau, trong mắt lóe lên một tia kỳ dị.
Từ khi Sở Hi Thanh biến mất đến khi hắn xuất hiện, thời gian không đến ba mươi lăm cái hô hấp.
Trận chiến Thần Ân này. . . Quá nhanh!
. . .
Cùng lúc đó, thi thể của Thái Thúc Bá cũng xuất hiện ở một bên khác của bí cảnh thời gian.
Lúc này, bên cạnh hắn cũng có mấy đồng môn.
Mấy người này nhìn thấy thi thể của Thái Thúc Bá, ánh mắt không khỏi ngơ ngác, hai mặt nhìn nhau.
Cuối cùng, ánh mắt bọn họ đều nhìn về nơi đầu gió ở phía nam.
Nơi đó có một thanh niên khí chất tươi mát, tuấn dật tuyệt luân, tựa như là người trong tranh.
Người này tên là Nhân Trung Thủ, ăn mặc một bộ trang phục đệ tử nội môn của Quy Nguyên kiếm phái.
Tuy rằng thanh niên này cùng tuổi với bọn họ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều kính trọng hắn ba phần.
Vẻ mặt Nhân Trung Thủ thì lại nghiêm túc, cúi đầu kiểm tra thi thể Quy Nguyên kiếm phái.
“Ba mươi lăm cái hô hấp!”
Nhân Trung Thủ ngưng thần nhìn vết đao trên cổ Thái Thúc Bá, cảm nhận đao ý còn lại trên vết thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận