Bá Võ

Chương 1374: Nằm mơ giữa ban ngày (3)

Còn nữa khách sạn Tứ Phương là thế nào? Tứ Phương là một con đường ăn vặt nổi tiếng mà? Chỉ vì mình hoài niệm quà vặt ở nơi đó?
Vậy tại sao lại có thiếp mời cưới?
Đúng rồi! Mấy năm nay mình mất nhiều tiền cưới xin như vậy, đến giờ vẫn chưa thu hồi được.
Đặc biệt là thủ trưởng Thẩm Vân Luyện của mình, khi đó mình nhịn đau lấy ra tận năm ngàn.
Sở Hi Thanh đang suy nghĩ lung tung, liền nhìn thấy một đám đồng nghiệp chạy đến.
“Chúc mừng chúc mừng! Chúc mừng Sở ca song hỷ lâm môn.”
“Tên tiểu tử thối này, quả thực là hưởng hết phúc của thiên hạ.”
“Lão Sở thật là lợi hại, Tần Mộc Ca và Lục Loạn Ly đều là đại mỹ nữ có tiếng của công ty chúng ta, vậy mà đều bị ngươi bắt được.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì lại nở nụ cười không có nhiệt độ.
Hưởng hết phúc của thiên hạ? Cưới hai vợ?
Mình đang nằm mơ giữa ban ngày đi! Cái ảo cảnh này không khỏi quá đơn sơ, không có chút chân thực nào.
Cùng lúc đó, đám người chung quanh Sở Hi Thanh đều dồn dập né sang hai bên.
Một cô gái khoảng hai mươi tuổi xuất hiện, nàng có một mái tóc đen dài, mặt trứng ngỗng, mày liễu, con mắt lại là màu xanh da trời.
Nàng mặc đồ vest trên người, phía dưới là một chiếc váy zip và đôi tất chân màu đen, giẫm lên giày cao gót bước đến.
“Đang trong thời gian làm việc, tụ tập ở đây làm gì? Tất cả đều tản đi, Sở Hi Thanh! Ta đã nói với người rồi, chờ đến hết giờ làm rồi hãy phát thiệp mời và bánh kẹo.”
Cô gái nhìn về phía Sở Hi Thanh, trong đôi mắt xanh làm đang giận dữ kia, lại có một vệt e thẹn.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, đây không phải Tần Mộc Ca phiên bản trưởng thành sao?
Hắn nhìn chân của đối phương, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Trong lòng Sở Hi Thanh lại đổi ý.
Linh thức của hắn không cảm nhận được nguy hiểm, Thái Thượng Thông Thần cũng không cảnh báo gì.
Như vậy, nằm mơ giữa ban ngày một lần cũng không có gì không tốt, phải không?
Mà lúc này, tại thế giới chân thật, Sở Vân Vân đang nhíu mày nhìn Sở Hi Thanh.
Vị huynh trưởng tiện nghi này của nàng đang nằm mê man ở trên lưng rùa, hai tay để trước ngực, mặt hàm chứa ý cười.
Nếu như không phải hắn vẫn sinh cơ bừng bừng, thì Sở Hi Thanh giống như đang mỉm cười dưới cửu tuyền vậy.
Kiếm Tàng Phong cũng đã tỉnh lại từ lâu, hắn chờ một lát, lại phát hiện Sở Hi Thanh vẫn chưa tỉnh lại.
Kiếm Tàng Phong không khỏi kinh ngạc: “Sao sư đệ vẫn chưa tỉnh lại? Tuy đây là Mộng Huyễn Phao Ảnh trong Thiên Cương, nhưng lại không có người thao túng, nên không coi là cao siêu.”
Chu Lương Thần ở bên cạnh cũng đã tỉnh lại, ngay cả kẻ có ý chí kém nhất là tiểu Huyền Vũ cũng đã sắp thức tỉnh.
Sở Vân Vân cũng cảm thấy khó hiểu: “Ta cũng rất tò mò.”
Nàng biết tâm trí của Sở Hi Thanh kiên cường đến mức nào.
Hơn nữa, Sở Hi Thanh còn có Thái Thượng Thông Thần, ngoài ra hắn còn chém ác, tà, trầm, chướng, tham, hận, muội, sắc, nghi thành chín đạo phân hồn, một khi những thứ này xuất hiện, thì đều chuyển hết sang phân hồn, khiến cho hắn duy trì bình tĩnh.
Vì vậy nên võ đạo của Sở Hi Thanh cũng tương đối khắc chế huyễn thuật.
“Cái tên này. . .ta cảm giác như hắn không bị huyễn thuật mê hoặc, mà là đang mơ giấc mơ đẹp, không muốn tỉnh lại.”
Lục Loạn Ly hừ một tiếng, sau đó xung phong nhận việc: “Lười đợi thêm, ta trực tiếp dùng thuật Nhập Mộng để gọi hắn tỉnh là được.”
Nàng một tay bắt linh quyết, một tay điểm vào trán của Sở Hi Thanh.
Khi Lục Loạn Ly tiến vào thế giới tâm linh của Lục Loạn Ly, lại phát hiện mình đưa thân vào một kiến trúc rất kỳ quái.
Tựa như được tạo thành từ chất liệu thép và đá nào đó, sàn nhà bóng loáng, nhìn qua rất tráng lệ.
Lục Loạn Ly nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, phát hiện bên ngoài đều là những tòa nhà cao mấy chục tầng, thậm chí là hơn trăm tầng.
Lục Loạn Ly không thấy kỳ lạ.
Ba mươi sáu châu của Đại Ninh có rất nhiều kiến trúc hùng vĩ, chỉ riêng tường thành thành Vọng An cũng đã cao hơn trăm trượng, càng không cần nói đến đám Cự linh ở phương bắc.
Nàng chỉ cảm thấy kỳ lạ với hình dạng kiến trúc ở đây.
Sau đó, Lục Loạn Ly lại nhìn thấy một đám người đang vây quanh một cánh cửa.
Nàng cảm thấy hơi kỳ quái, liền đi qua hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
Một người trong đó nghe vậy thì cười hì hì: “Đương nhiên là náo động phòng nha, ngươi không biết tân lang hôm nay đáng ghét thế nào đâu, hôm nay phải dằn vặt hắn một phen.”
Người còn lại cũng nghiến răng nói: “Tên khốn này hưởng hết phúc của thiên hạ, cưới tận hai đại mỹ nhân, đây còn là người sao?”
“A? Mỹ nữ này quen thế, sao lại mặc cổ trang rồi?”
Trong con ngươi của Lục Loạn Ly nhất thời tràn đầy lửa giận.
Nàng biết câu trả lời của những người này đều bắt nguồn từ tiềm thức của Sở Hi Thanh.
Như vậy tên khốn đáng chết này, rốt cuộc là muốn cưới ai? Hắn muốn cưới ai?
Lục Loạn Ly không hỏi gì nữa, nàng trực tiếp đè đao bên hông, sải bước xông vào bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận