Bá Võ

Chương 1809: Cường hóa (2)

Phương Bất Viên thì lại cười chắp tay: “Tư huynh cũng đến đây để mua Thiên Cơ Võ Phổ? Không bằng qua đây một lát.”
Tư Hoàng Tuyền hơi chần chờ, những vẫn đi qua: “Ngươi có Thiên Cơ Võ Phổ? Có thể cho ta mượn xem một chút không?”
Hắn chính là phụng lệnh của sư tôn đến mua Thiên Cơ Võ Phổ.
Tư Vô Thiên tạm thời không tiện hiện thân, chỉ có thể để người đệ tử như hắn đi mua.
Tư Hoàng Tuyền lại không ngờ rằng, kỳ Thiên Cơ Võ Phổ này lại bán chạy như vậy, toàn bộ thành Vọng An đều hết hàng, một quyển khó cầu.
Phương Bất Viên nghe vậy thì nở nụ cười, móc một quyển Thiên Cơ Võ Phổ ra, đặt ở trước Tư Hoàng Tuyền.
Tư Hoàng Tuyền cũng không khích khí, cầm sách lên xem.
Sở Hi Thanh đúng là hạng 7 Địa Bảng, Quý Thiên Thiên thì lại là hạng 29 Địa Bảng.
Trấn Thiên Lai, Bộ Siêu Vũ và Chu Huyết vẫn nằm trên bảng, nhưng phía sau còn có một ghi chú là: Nghi đã tử vong.
Tư Hoàng Tuyền nhướng mày, nghĩ thầm quyển Thiên Cơ Võ Phổ này chắc chắn sẽ làm toàn bộ thiên hạ chấn động.
Hắn xem qua một lượt, lại thả Thiên Cơ Võ Phổ về trước mặt Phương Bất Viên.
Sư tôn của hắn chỉ muốn biết nội dung, chứ không bắt nàng phải mua sách về.
“Đa tạ, buôn bán công bằng Phương huynh!”
Tư Hoàng Tuyền nhận ra người trước mặt.
Phương Bất Viên là một người rất có đặc sắc trong tất cả đệ tử của Vô Tướng thần tông.
Vò vậy Tư Hoàng Tuyền cũng nghe qua danh của người này ‘Ép mua ép bán’ Phương Bất Viên.
Phương Bất Viên bật cười một tiếng: “Quyển sách này coi như lễ ra mắt của Phương mỗ, ngoài ra, Phương mỗ còn muốn làm một giao dịch với các hạ, Phương mỗ muốn mời các hạ giúp ta một ít chuyện, giá cả dễ nói.”
“Như vậy thì lễ ra mắt của ngươi quá keo kiệt.”
Tư Hoàng Tuyền cười cười: “Thời gian gần đây, sư tôn của ta bảo ta đừng giao du với mấy người các ngươi. Vô Tướng thần tông các ngươi, từ trên xuống dưới đều là nham hiểm giả dối, xấu đến mức chảy mủ, không có một kẻ nào là tốt, nói vậy Phương Bất Viên ngươi cũng không ngoại lệ.”
Nhưng hắn vẫn ngồi xuống ghế: “Đầu tiên cứ nói đi, nói rõ ràng rồi chúng ta lại bàn giá cũng không muộn.”
Thần sắc Phương Bất Viên nghiêm túc, cầm chén trà lên: “Tư huynh, ngươi đã nghe nói đến Đại La Nghĩ (kiến) chưa?”
“Đã nghe nói qua.” Tư Hoàng Tuyền hơi suy ngẫm một chút, gật đầu nói: “Nghe đồn thiên hạ có năm loại trùng là ‘Khỏa lân mao vũ côn’. Trong đó có 360 Vũ trùng, mà Phượng Hoàng mà trưởng; có 360 Mao trùng, mà Kỳ Lân là trưởng; có 360 Giáp trùng, mà thần quy là trưởng; có 360 Lân trùng, mà giao long là trưởng; có 360 Khỏa trùng, mà Cự linh là trưởng.”
“Những giống loài này cũng là vạn vật trong cầm và thú. Nhưng ở trước thời kỳ cửu viễn, Đại La mới là trưởng của bọ cánh cứng. Đại La này chính là Đại La Nghĩ tộc.”
Trong thần thoại xa xưa, mặc kệ là Cự linh, hay là nhân tộc, yêu tộc trên thế gian này, tất cả đều là ‘trùng’ tại thời đại thiên địa chưa phân, tất cả đều do siêu kiến diễn hóa mà thành.
Mà Đại La Nghĩ tộc này chính là kẻ mạnh nhất trong đó.
Cái gọi là ‘Đại La’, chính là cao nhất, rộng nhất, vô tiên vô thượng.
“… Nghe đồn Đại La Nghĩ tộc cực kỳ đáng sợ, đáng sợ đến cực đoan, bọn họ có thể thôn phệ tất cả sinh linh trong thiên địa, sau đó thông qua phương thức tiến hóa, mô phỏng ra các loại năng lực của những sinh linh này. Vì nầy nên từ khi Bàn Cổ khai thiên đến nay, Đại La Nghĩ tộc từng gây họa nhiều lần.”
“Lần gần dây nhất là ở 17 vạn năm trước, bọn họ càn quấy ở phía nam Trung Thủ, gần như tiêu diệt vương đình Cự linh Bất Chu sơn, cũng gần như càn quét sạch nhân tộc Thần Châu ta. Nhờ Thánh hoàng của nhân tộc ta xuất thể, mới hóa giải được kiếp nạn Đại La này. Có người nói cuối cùng là phong ấn, đúng không?”
Phương Bất Viên hơi gật đầu: “Tư huynh kiến thức rộng rãi. Vấn đề bây giờ là, không biết vì sao mà phong ấn của Thánh hoàng đã buông lỏng, có lẽ đã có một phần chạy ra ngoài. Mà tại mấy ngày trước, đệ tử tông ta lại bắt được một con Đại La kiến quân ở gần kinh thành.”
Sắc mặt Tư Hoàng Tuyền biến đổi.
“Phải mau chóng tìm được chúng nó, bằng không nhân tộc các ngươi sẽ có phiền phức lớn.”
Thần Hổ Xương đang gặm cái chân trâu nướng: “Trước cửu viễn, Đại La Nghĩ tộc vốn có cơ hội trở thành chúa tể vùng trời này, khi đó lại bị tổ tiên của nhân tộc các ngươi trấn áp.”
Phương Bất Viên nghe vậy thì âm thầm cười gằn.
Đây cũng không phải là chuyện của một mình nhân tộc bọn họ, khi đó đám Cự linh này cũng giúp không ít.
Tư Hoàng Tuyền thì lại nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn đại hán cao to này, nghĩ thầm đây là người phương nào?
Sau đó hắn càng nhìn càng thấy kinh dị, càng nhìn càng thấy lạnh lẽo.
Đây dường như là… một thần linh Vĩnh Hằng?

Khi toàn bộ thiên hạ đang nhốn nháo vì kỳ Thiên Cơ Võ Phổ này, Sở Hi Thanh đang nghiên cứu võ đạo ở tổng đà Thiết Kỳ Bang.
Nửa tháng tiếp theo cũng đều là như vậy.
Sở Hi Thanh ỷ vào có Thiết Cuồng Nhân hỗ trợ xử lý sự vụ trong bang.
Nếu như Thiết Cuồng Nhân không được, vẫn còn có Sở Vân Vân tọa trấn.
Vì vậy, hắn tập trung vào tích chữ chân nguyên, cô đọng nguyên thần, nghiên cứu đao đạo, quan tưởng thiên quy, toàn bộ thời gian đều dành cho tu hành.
Không đúng! Ngoại trừ những thứ này ra, mỗi ngày Sở Hi Thanh còn dùng nửa canh giờ để làm mới võ đạo bảo khố.
Nói chung là hắn dùng tất cả tinh thần sức lực vào chuyện gia tăng sức chiến đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận