Bá Võ

Chương 2420 - Đăng thần (3)

Tuy nhiên, khi Sở Hi Thanh kết ấn xong, bắt đầu thử mượn lực lượng, thì hắn lại ‘mượn’ huyết mạch Thần âm của âm Thần – Nguyệt Hi!
Vấn Tố Y lựa chọn đăng thần vào thời khắc này, khiến cho hắn nảy ra một ý tưởng kỳ dị.
Nếu như… nếu như mình ‘mượn’ thiên quy Thái âm hoặc là huyết mạch Thần âm của âm Thần – Nguyệt Hi trong thời khắc Vấn Tố Y đăng thần.
Hắn sẽ khiến cho vị trí Thánh Giả của thiên quy Thái âm bị trống trong giây lát, hoặc là khiến cho bộ phận sinh mệnh bản nguyên của âm Thần – Nguyệt Hi trong cơ thể Vấn Tố Y mất tác dụng, vậy thì sẽ có kết quả thế nào?
Ngay sau đó, Sở Hi Thanh lại hiện ra vẻ thất vọng.
Đừng nói là thiên quy Thái âm, mà ngay cả huyết mạch Thần âm của nàng, hắn cũng không ‘mượn’ được.
Lực lượng đẳng cấp Tổ thần, quả nhiên là không phải thứ Thần Khế thiên bi bây giờ có thể mượn.
Lực lượng của hắn cũng quá yếu.
Tuy nhiên…
Sở Hi Thanh đưa mắt nhìn vào cột Ước Nguyện Thạch trong bảng nhân vật của mình.
Ước Nguyện Thạch: 2123.
Phân thân của U Đô chúa tể và Hắc Thủy chúa tể tử vong, khiến cho số lượng Ước Nguyện Thạch của hắn lại đột phá cửa ải 2000.
Trong mắt Sở Hi Thanh hiện ra một vệt chờ mong.
Hắn cũng không giữ lại, mà đầu nhập tất cả Ước Nguyện Thạch, ước nguyện: Thần Khế thiên bi khôi phục lại trạng thái toàn thịnh!
Ngay khi khí cơ của Thần Khế thiên bi đang thay đổi kịch liệt.
Sở Hi Thanh cũng không do dự, lập tức ‘mượn’ huyết mạch Thần âm từ âm Thần – Nguyệt Hi ở trước mắt.
Vừa rồi hắn đã từng thủ, huyết mạch Thần âm dễ ‘mượn’ hơn thiên quy Thái âm, và cũng là lựa chọn an toàn nhất.
Ầm!
Trong khoảnh khắc này, vầng trăng sáng giữa bầu trời lại vặn vẹo kịch liệt, gần như sắp vỡ vụn tại chỗ.
Khuôn mặt lạnh lẽo và cao cao tại thượng của âm Thần – Nguyệt Hi cũng xuất hiện biến hóa. Nàng trợn mắt nhìn Sở Hi Thanh với vẻ căm tức: “To gan!”
Vào lúc này, tất cả thần linh trong và ngoài Ma vực Chiến giới đều đang nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh.
Trong mắt bọn họ đều là vẻ không thể tin nổi!
Dù là nam tử áo trắng kia cũng nhướng mày kiếm, trong mắt hiện ra một chút áp bức.
Mà tại khu vực biên giới trong Ma vực Chiến giới bây giờ, Binh Thần – Lê Tham đang ngồi trên một chiếc phi xa khổng lồ, cai quản 700 vạn ma quân trong Ma vực Chiến giới chiến đấu với đại quân của các thần. Lúc này hắn cũng phải trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Chốc lát sau, một bóng người mặc chiến giáp Ô Kim, khí đen quấn quanh toàn thân, bỗng nhiên xé rách hư không, xuất hiện bên cạnh phi xa.
“Lê Tham, ngươi có nhìn thấy lực lượng trên người hắn không?”
“Nhìn thấy!” Lê Tham thở dài một hơi, áp chế huyết khí dâng trào trong lồng ngực: “m Dương một thể!”
Tên này… hắn lại làm được… Thần âm Thần Dương một thể!
“Nhưng cái này cũng không làm nên chuyện gì, chúng ta cũng không thể mượn được huyết mạch Thần âm của âm Thần trong lúc đang phá phong ấn cho Đế Oa.”
Lực lượng của Sở Hi Thanh vẫn quá yếu, không thể mượn huyết mạch Thần âm của âm Thần từ khoảng cách ngàn tỷ dặm được.
Trừ phi là vị âm Thần kia vừa hay xuất hiện ở bên cạnh nơi phong ấn Đế Oa, để cho Sở Hi Thanh có cơ hội tiếp xúc gần.
Không đúng!
Lê Tham bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
Hắn đột nhiên nắm chặt tay vịn, thân thể nghiêng về phía trước, hai mắt tỏa sáng: “Vấn Tố Y!’
Sở Hi Thanh không thể mượn từ âm Thần, nhưng có thể mượn từ Vấn Tố Y.
Vì vậy, vấn đề quấy nhiễu bọn họ mười mấy vạn năm, bây giờ đã có lời giải?
Cũng trong khoảnh khắc này, hầu như tất cả thần linh trong và ngoài Ma vực Chiến giới đều tụ tập tất cả địch ý và sát niệm lên thân Sở Hi Thanh.
Một phần trong số họ cũng chuyển thần thức và ý niệm về phía đạo bạch quang đang lao ra khỏi phàm giới kia. Hàng trăm hàng ngàn ánh sao đang chiếu rọi về phía Vấn Tố Y.
Mà ở ngoài hư không xa xôi, Vấn Tố Y cũng cảm ứng được ác ý mãnh liệt của các thần.
Cùng lúc đó, Vấn Tố Y cũng cảm ứng được bộ phận sinh mệnh bản nguyên thuộc về âm Thần – Nguyệt Hi trong cơ thể mình đột nhiên buông lỏng.
800 năm qua, Vấn Tố Y vẫn không thể làm gì được nó, trong thời gian dài gần ngàn năm nay, dù nàng cố gắng thế nào thì cũng chỉ bóc được một phần cực nhỏ trong đó, rồi đem nó luyện hóa.
Nhưng dù chỉ là một phần nhỏ, cũng khiến nàng được lợi ích không nhỏ. Huyết mạch Thần âm của Vấn Tố Y, chính là thức tỉnh từ đó.
Nhưng ngày hôm nay, vào thời khắc nàng đăng thần.
Bộ phận sinh mệnh bản nguyên này lại đột nhiên buông lỏng, thậm chí là tán loạn!
Tất cả ấn ký nguyên thần của âm Thần – Nguyệt Hi ở bên trong bỗng nhiên tiêu tan.
Là Hi Thanh!
Tên kia… hắn rốt cuộc đã làm những gì cho mình?
Hai mắt Vấn Tố Y sáng rực, lập tức luyện hóa toàn bộ những sinh mệnh bản nguyên này… là luyện hóa hoàn toàn!
Nàng cảm giác được huyết mạch Thần âm của mình đang tăng lên rất nhanh; nhận thức và lực khống chế với thiên quy Thái âm cũng điên cuồng tăng lên.
Trong đầu Vấn Tố Y đột nhiên xuất hiện vô số kiến thức, đó đều là âm Thần – Nguyệt Hi… không đúng! Là cảm ngộ của Bàn Cổ với Thiên địa, với Thái âm.
Vấn Tố Y vừa cảm ngộ, vừa đưa mắt nhìn về tinh không.
Ánh mắt nàng lạnh lùng nghiêm túc, không hề sợ hãi ác ý và áp lực từ các thần.
Một cái chớp mắt tiếp theo, Vấn Tố Y nắm Thái Sơ Băng Luân bên cạnh.
Vầng trăng trên chuôi thanh thần kiếm này bắt đầu xuôi tròn.
Khi mặt trăng kia chuyển động đến mức tận cùng, Vấn Tố Y đột nhiên chém một đạo kiếm cương màu trắng về phía phàm giới ở bên dưới.
Trong khoảnh khắc này, từ sa mạc Xích Hồng kéo lên hướng bắc, mãi đến 30 vạn dặm về phía bắc Côn Luân sơn, tất cả đều là băng sương. Khí lạnh vô cùng vô tận tràn ngập thiên địa, làm cho đại địa từ nóng chuyển thành rét đậm.
Đây là một thức cực chiêu Tru Thần do nàng tự nghĩ ra, cũng là ‘nghi thức’ đăng thần của nàng.
Một kiếm này, đóng băng trăm vạn dặm núi sông và đại địa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận