Bá Võ

Chương 1823: Không thể tiêu tiền của cổ đông (4)

Sở Hi Thanh cũng thả song đao xuống: “Chu đại tỷ sảng khoái!”
Cặp đao kia cũng tan vỡ, hóa thành bụi.
Lúc này, Phong Tam đã bay đến bên cạnh hắn.
Hắn vốn là vì ngăn cản Tư Đồ Đường, sau khi thấy Tư Đồ Đường dừng lại thì vẫn bay đến bên cạnh Sở Hi Thanh.
Trên mặt Phong Tam ngậm lấy ý vui mừng: “Chúc mừng chủ thượng, đao pháp tiến nhanh! Hạng 100 Thiên Bảng, danh xứng với thực!”
Trước 30 Địa Bảng, mỗi năm vị trí đều có chênh lệch cực lớn.
Mà Thiên Bảng và Địa Bảng thì lại là một cái khe rất lớn.
Sở Hi Thanh cũng đã có năng lực đứng vững trên Thiên Bảng.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì không khỏi nở nụ cười: “47 ngày khổ tu, coi như là cũng có chút thành quả.”
Không uổng công hắn dùng hai tấm thẻ nhân vật để trải nghiệm.
Cách đó không xa, hai người Phong Liên Thành và Cô Minh Nguyệt đều nhìn nhau với vẻ dị dạng.
Kỳ chủ khổ tu 47 ngày, võ đạo liền tăng lên đến trình độ này? Ngộ tính này quả thực là kinh thế hãi tục!
Bọn họ đều không biết đồng bạn của mình đang suy nghĩ gì, nhưng trong lòng đều sinh ra ý gấp gáp.
Nhất định phải truyền bá tin tức Sở Hi Thanh sắp sửa hoàn thành ‘nghi thức’ Vô Tướng công ra ngoài.
Nghi thức Nhai Tí Đao của Sở Hi Thanh rõ ràng là đã đến cấp độ cực cao!
Khi bọn họ nói chuyện, hai người Tư Đồ Đường và Chu Hồng Tuyết đều đã rời đi với vẻ mặt hối hận.
Tâm trạng của bọn họ rất tồi tệ, với lại đã ký Thần khế, chuyện nên bàn cũng đã bàn xong. Hai người lại không muốn nịnh bợ Sở Hi Thanh, tự nhiên lười phí lời với hắn.
Sau đó, Sở Hi Thanh bay xuống dưới, hạ xuống bến tàu, nhìn về phía Yêu vương hói đầu kia.
“Không biết Yêu Vương các hạ muốn nói chuyện gì với ta?”
Vân Mộng Yêu Vương là một con Xích Lôi Đao Tê, là á loại của Giác Đoan, tựa như họ Đao tên Lôi.
Nghe đồn Giác Đoan là huynh đệ của Kỳ Lân, huyết mạch xuất thân từ một tổ tiên, thân thể như heo, sừng ở trên mũi, có thể làm cung.
Ngũ quan của con Yêu Vương này cực kỳ tuấn tú, chứ không ghê tởm như đám đồng tộc của hắn, chỉ là không biết vì sao lại trọc đầu.
“Vô Cực Đao Quân quả nhiên danh bất hư truyền! Đao pháp vừa rồi quả thực khiến cho người ta nhìn mà than thở, Đao mỗ bội phục!”
Vân Mộng Yêu Vương chắp tay thi lễ.
Không biết có phải là bị thực lực của Sở Hi Thanh làm cho chấn động hay không, mà giọng nói và thần thái của hắn đều ngậm lấy vài phần cung kính và tôn trọng.
Giọng nói của hắn thành khẩn: “Lần này Đao mỗ đến đây là vì hòa bình của Vân Mộng đại sơn và Thiết Kỳ Bang.”
“Hòa bình?” Sở Hi Thanh cau mày lại: “Tại sao Yêu Vương các hạ lại nói lời ấy?”
“Đao Quân cần gì lừa gạt ta? Thời gian gần đây, Thiết Kỳ Bang vẫn điều động binh mà ở gần Vân Mộng đại sơn. Nếu như ta đoán không sai, Đao Quân đã chuẩn bị ra tay với Vân Mộng đại sơn rồi, chỉ là chờ một cơ hội thích hợp thôi.”
Vân Mộng Yêu Vương cười khổ một chút: “Thật ra thì đã không cần làm như vậy! Chỉ cần Đao Quân có thể giúp chúng ta một ít tiền và lương, một ít đan dược, một ít pháo khí, một bộ phận nhân thủ, Đao mỗ nguyện ý giúp Đao Quân quản lý tất cả Cự linh, ma tu và yêu mà bên trong Vân Mộng đại sơn.”
Sở Hi Thanh nghe vậy liền ngẩn ra: “Lời này đúng là thú vị!’
Hắn chắp tay sau lưng: “Vấn đề là ta cần gì phải làm vậy? Sao ta phải tin ngươi? Trước kia không lâu, các ngươi còn đánh vào quận Giang Nam, giết chóc rất nhiều người.”
“Không phải chúng ta, Đao mỗ và chư tộc dưới trướng ta đều không tham dự. Không chỉ lần này, mà chúng ta chưa bao giờ tham dự vào chuyện này cướp bóc giết người này. Cái này càng nhiều là nhân họa, là đám ma tu trốn vào trong Vân Mộng đại sơn làm ra, chứ không phải bắt nguồn từ yêu tộc ta.”
“Ngoại vi Vân Mộng đại sơn ngư long hỗn tạp, Đao mỗ chỉ có thể ràng buộc, không có hơi sức khống chế và quản lý. Thật ra thì chư tộc dưới trướng ta cũng bị bọn họ độc hại, tai họa không cạn.”
Sở Hi Thanh không khỏi rơi vào suy ngẫm, những gì vị Yêu Vương này nói cũng là sự thật.
Ít nhất thì bản thân hắn cũng không tham dự vào, tu vị của Vân Mộng Yêu Vương cao hơn lời đồn đại nhiều lắm, yêu lực của hắn phải nhất phẩm.
Nếu như hắn tham dự vào, mấy Tổng đốc ở gần Vân Mộng đại sơn, căn bản là không có sức ứng đối.
Có điều, khẳng định là vị này cũng không quản lý, ràng buộc và khống chế, bằng không đám yêu ma kia cũng không thể giết ra khỏi Vân Mộng đại sơn.
Vân Mộng Yêu Vương nói tiếp: “Bộ tộc ta không thích tranh đấu. Ngày xưa Vân Mộng đại sơn rộng đến 17 ngàn dặm, hiện giờ chỉ còn lại bảy ngàn dặm. Dù vậy, bộ tộc ta cũng chưa từng gây sự với nhân tộc các ngươi.”
Sở Hi Thanh biết đây là sự thật.
Trước kia, diện tích của Vân Mộng đại sơn rất rộng lớn, nhưng có rất nhiều dãy núi bị võ tu của nhân tộc san bằng.
Võ tu của thế giới này, tu vị nhất phẩm là có thể dời sông lấp biển, muốn san bằng một ngọn núi, quả thực là dễ như trở bàn tay.
Nhưng cũng không cần nghĩ yêu tộc trong Vân Mộng đại sơn quá tốt đẹp.
Đám yêu tộc này cũng không phải ham muốn hòa bình, từ thời Huyền Hoàng thủy đế và Lê Tham, nhân tộc bắt đầu xuất hiện rất nhiều cao thủ, thời đại đó còn có mấy trăm cao thủ nhất phẩm, hơn xa số lượng Thiên Bảng như bây giờ.
Một Vân Mộng Yêu Vương nhất phẩm thì đáng là gì?
Như vậy mình có nên mạo hiểm, để lại cái mầm họa này không đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận