Bá Võ

Chương 2443 - Đao Thần (2)

“Một chiêu này là thức thứ chín của Hỗn Độn Thiên Đao, Hỗn Độn Nguyên Trảm!”
Ánh mắt Sở Hi Thanh sắc bén, cực kỳ tập trung.
Hầu như tất cả tâm tư của hắn đều vùi vào trong chiến đấu.
Hắn liên tục đón đỡ, ứng đối, phá giải, phản công, còn đang liên tục hoàn thiện đao pháp của mình.
Từ đó khiến cho đao của hắn càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh, càng ngắn gọn, càng hoàn mỹ hơn, đồng thời cải thiện cách vận dụng thiên quy của hắn.
“Hỗn Độn Thiên Đao!”
Bạch Đế Tử lẩm bẩm một tiếng.
Đây là lấy Hỗn Độn làm thể, lấy chư pháp để dùng sao?
Khác với những gì hắn nghĩ.
Đao đạo của Sở Hi Thanh thật ra đã có mô hình! Hắn đã đang chỉnh hợp võ đạo của bản thân.
Lúc này, hắn lại nở nụ cười sảng khoái: “Đao đạo của ngươi rất tốt, nhưng tiếc là chưa hoàn thiện. Hỗn độn của ngươi tuy bao la vạn tượng, nhưng lại thiếu nét chính. Nhai Tí, Như Ý, Hỗn Độn, Tru Thiên, Hàn Phong của ngươi kết hợp lại, nhưng chỉ mới có hình thức.”
“Tuy rằng ngươi thử dùng Hỗn Độn chi pháp bao dung, lấy Thống Thiên và Nhiếp Thiên chi pháp hoàn thiện và bù đắp, nhưng cái này còn lâu mới đủ. Dùng ‘Thần Chiến chi đồng’ của ngươi quan sát cho kỹ, đây chính là chỗ ảo diệu trong kiếm của ta…”
Sau đó, hắn bỗng nhiên đâm một kiếm, một kiếm tựa sấm chớp này đâm thẳng vào lưới đao dày đặc của Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh nhíu chặt lông mày, lần này đối phương sử dụng Lôi Đình chi pháp, một kiếm này nhìn như rất nhanh, nhưng thật ra lại chậm gấp đôi.
Nhưng mà Bạch Đế Tử lại phát huy vẻ cuồng bạo và vô trật tự của lôi đình đến mức tận cùng.
Sở Hi Thanh cảm giác mình hoàn toàn không thể đỡ được, không thể dự đoán được.
Hậu quả của việc đón đỡ, đó chính là bị một kiếm này đánh thành tro bụi.
Hắn chỉ có thể lùi về sau, né tránh và né tránh.
Cùng lúc đó, trong đôi mắt màu vàng sậm của Sở Hi Thanh lại hiện ra vẻ kinh ngạc.
Tốc độ kiếm của Bạch Đế Tử thật ra có thể nhanh hơn vài lần, nhưng vị này cố tình chậm lại, tựa như đang muốn cho Sở Hi Thanh nhìn rõ.
Một cái hô hấp sau, Bạch Đế Tử đâm hơn 300 kiếm, tốc độ càng ngày càng chậm, nhưng mỗi một kiếm đều ngậm lấy lực lượng thiên quy khác nhau.
Sở Hi Thanh chỉ có thể đón đỡ một nửa trong đó, bị ép phải liên tục lùi về sau.
Nhưng hắn chú ý đến kiếm pháp của Bạch Đế Tử hơn, hắn muốn quan sát, muốn nhìn rõ ràng mọi thứ.
Sau 365 kiếm, Bạch Đế Tử mới mở miệng lần nữa, cười nói: “Nhìn rõ chưa?”
Sở Hi Thanh nhướng mày lên: “Nếu như ngươi đang muốn dạy ta, làm thế nào để trở thành chí tôn đao đạo, trở thành người quản lý đao đạo trong thiên hạ, vậy thì ta đã nhìn rõ.”
Bạch Đế Tử cười ha ha, sau đó cũng không thu tay nữa, bỗng nhiên đâm ba kiếm liên tục, nhanh như lưu quang, tốc độ này phải nhanh hơn trước gấp trăm lần là ít.
Trong khoảnh khắc, đao của Sở Hi Thanh lại bị phá tan.
Thanh trường kiếm bình thường này cũng hóa thành một hàn quang trong suốt, chặn ở cổ họng Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh rất lưu manh, ngừng tay nói: “Ta thua, không hổ là Kiếm Thần, để ta mở mang tầm mắt!”
Hắn đâu chỉ là thua, quả thực là thảm bại.
Đối phương từ đầu đến cuối đều không sử dụng lực lượng vượt qua hắn, nhưng lại có thể dễ dàng đánh tan hắn.
Đối phương thậm chí còn vừa chiến đấu, vừa thong dong chỉ điểm võ đạo cho hắn.
Ngoại trừ những lần ‘luận bàn’ với Sở Vân Vân ra, đây có thể tính là trận thất bại đầu tiên của hắn.
Nhưng mùi vị của thất bại này, cũng không phải quá khó chịu.
Đối phương là Bạch Đế Tử, là tồn tại sánh vai với Tổ thần, có thể tranh đấu với Táng Thiên.
Một trận luận bàn này, hoàn toàn có thể nói là tuy bại mà vinh.
Cũng rất đáng giá, khiến cho hắn nhìn thấy được một thiên địa khác biệt.
Vấn đề là tiếp đó Bạch Đế Tử sẽ làm gì? Giết mình sao?
Chắc là không, bằng không vị này sẽ không làm những chuyện dư thừa kia.
Nhưng Sở Hi Thanh vẫn súc thế tụ lực, ngưng thần đề phòng.
Hắn thua ở võ đạo.
Nhưng bộ phân thân này của đối phương muốn giết hắn, thì lại không dễ như vậy.
Long khu của Thanh Long Tinh Quân cũng lặng lẽ tiến đến gần, có thể cứu viện bất cứ lúc nào.
“Ngươi cần thời gian, không đến mười năm mà đã có đao đạo kinh người như vậy vậy, ngươi cũng có thể tự hào!”
Bạch Đế Tử phất tay một cái, thu trường kiếm vào trong tay áo: “Linh tính của ngươi không kém Huyết Nhai. Nhưng huyết mạch, ngộ tính, thiên phú lại vượt qua Huyết Nhai, ta rất chờ mong, chờ mong thời khắc ngươi đăng đỉnh đao đạo.”
Hắn nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt sáng quắc: “Hoàn thiện đao của ngươi, một năm sau, ta sẽ trở lại tìm ngươi, đến khi đó, đừng làm ta thất vọng.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ, trong mắt hiện ra vẻ kỳ dị: “Các hạ tựa như không có địch ý với ta?”
Thần XÍch Hỏa từng nói, không biết vị này bị hạn chế bởi cái gì, mà vẫn không tham dựa vào tranh đấu của các thần và nhân tộc.
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên các kiếm tu của nhân tộc đều rất tôn kính vị này.
Vấn đề là trận chiến vừa rồi, Sở Hi Thanh chưa từng cảm nhận được bất kỳ địch ý nào từ trên người Bạch Đế Tử.
Cái này khiến người ta rất kinh ngạc.
Các thần hệ Kim chính là kẻ thù đời đời kiếp kiếp của nhân tộc.
Lúc trước Thần Thất Sát còn vì hắn mà mất một cánh tay.
Bạch Đế Tử không có sát ý với hắn thì cũng thôi, thậm chí địch ý mà cũng không có, còn chỉ điểm võ đạo cho hắn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận