Bá Võ

Chương 642: Bước cuối cùng

Khi Sở Hi Thanh tỉnh lại từ cơn say rượu, Thiết Ngưu – Giả Đại Lực lại đang ngồi trong một gian phòng riêng trên tầng ba của Hàm Phương các ở Cổ Thị tập, hắn nhấc một bầu rượu bằng đồng lên, liều mạng đổ vào trong miệng mình.
Bên cạnh hắn không có ai khác, chỉ có một cô gái xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, quần áo bại lộ.
Cô gái này gọi là Tử Vận, là đầu bảng của Hàm Phương các.
Hầu như tất cả mọi người ở Cổ Thị tập đều biết, đây là nữ nhân mà đường chủ Giả Đại Lực của Thiết Kỳ Bang sủng ái nhất.
Tuy nhiên, ngay khi Giả Đại Lực vừa uống hết một bầu rượu, đưa tay với một bầu rượu khác ở trên bàn, thì Tử Vận lại duỗi tay ngọc thon dài ra, đẩy tất cả bầu rượu trên bàn xuống đất, phát ra những tiếng vang cheng cheng.
Trong lúc nhất thời, mùi rượu và rượu vương vãi khắp nơi.
Giả Đại Lực hơi ngẩn ngơ, sau đó trong mắt liền hiện lên ý tức giận.
Hắn trừng mắt với Tử Vận: “Làm sao? Ngay cả ngươi cũng muốn làm trái ý ta, không muốn lão tử hài lòng đúng không?”
“Hài lòng thì thế nào? Trái ý thì thế nào?” Tử Vận hơi ngước mặt lên, không hề sợ hãi mà nhìn nhau với Giả Đại Lực: “Nhìn ngươi xem, ta chính là không chịu nổi dáng vẻ uất ức này của ngươi! Khi bổn cô nương quen biết ngươi, vốn tưởng rằng người là một anh hùng đỉnh thiên lập địa, hào hùng vạn trượng, kết quả vừa gặp chút khó khăn, đã trở thành kẻ đáng thương tự giận bản thân.”
“Ngươi không cam lòng vị Sở đường chủ kia lấy được địa bàn và nhân thủ của Tả Thanh Vân ở Miếu thị, đưa tay chân đến Cổ Thị tập. Ngươi bất mãn với kỳ chủ vì đã đề bạt Sở Hi Thanh lên làm Thiếu kỳ chủ, chỉ định hắn làm người kế thừa Thiết Kỳ Bang, đúng không?”
“Nếu như ngươi thật sự rất không cam lòng, vậy thì hãy nghĩ biện pháp đi ngăn cản, đi thay đổi. Chỉ biết chán nản ủ rũ ở đây, tự chịu đọa lạc, ngươi rõ ràng là một nam nhi bảy thước, vì sao lại như oán phụ nơi khuê phòng?”
Giả Đại Lực bị nàng răn dạy một trận, lửa giận trong mắt lại từ từ biến mất.
Hắn duỗi chân phải ra, đá một bầu rượu đồng bay lên không trung.
Giả Đại Lực vươn tay ra cầm, đổ nốt chỗ rượu còn sót lại trong bầu, trên mặt hắn lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ và cay đắng: “Ngươi biết cái gì? Ngươi để ta đi ngăn cản, đi thay đổi, nhưng ta lấy cái gì ra để ngăn cản? Sở Hi Thanh là huynh đệ ta, hắn cũng không làm chuyện gì có lỗi với ta. Miếu thị cũng là Tả Thanh Vân để lại cho hắn, hắn đi xa vạn dặm, hộ tống bạn vào kinh, nên Sở Hi Thanh cầm địa bàn này, ta cũng không có gì để nói.”
“Còn về phần Thiếu kỳ chủ, chỉ sợ ngươi không biết, ngay cả thuộc hạ của ta cũng cho rằng hắn chính là người xứng đáng nhất để kế thừa Thiết Kỳ Bang, bọn họ còn khuyên ta nhường nhịn, khuyên ta lấy đại cục làm trọng. Còn cả Thiết sư thúc nữa, những năm gần đây đúng là ta đã lập không ít công lao cho Thiết Kỳ Bang, nhưng nếu như không có ơn dưỡng dục của Thiết sư thúc, một thiếu niên cô nhi mất cha như ta, làm sao có thể có tu vị như vậy giờ? Đại ân đại đức của Thiết sư thúc, đến nay ta vẫn không thể nào trả hết.”
“Nhưng ngươi vẫn không cam lòng.” Tử Vận hiện lên vẻ mặt nhìn thấu, nàng khoanh tay trước ngực, sắc mặt lạnh nhạt: “Nếu như người cảm thấy bọn họ đều xứng đáng với ngươi, vậy ngươi phải đè tất cả tâm tư không nên có xuống. Nhưng nếu như ngươi thật sự không bỏ xuống được, vậy thì phải nghĩ biện pháp để lấy lại những thứ ngươi muốn.”
“Thanh thế của Thiết Kỳ Bang bây giờ đúng là rất kinh người, thực lực của Tây Sơn Đường cũng rất mạnh mẽ, Sở Hi Thanh càng là danh chân Đông Châu. Nhưng chỉ cần ngươi chịu nghĩ, chịu làm, vậy nhất định sẽ có biện pháp. Đấu một trận oanh oanh liệt liệt, còn tốt hơn là mượn rượu giải sầu như bây giờ. Ta rất xem thường loại người gặp chuyện thì chỉ biết oán trời trách đất, ăn năn hối hận như ngươi bây giờ.”
Giả Đại Lực khẽ cau mày, hắn cảm thấy mấy câu này của Tử Vận có mùi vị gì đó không đúng lắm.
Nhưng hắn cũng không nghĩ quá nhiều, mà thật sự bắt đầu suy nghĩ, nếu như muốn thay đổi cục diện trước mắt thì phải làm như thế nào, phải làm gì để ngăn cản Sở Hi Thanh kế thừa Thiết Kỳ Bang.
Giả Đại Lực đang chìm trong suy nghĩ nên không phát hiện.
Trong con ngươi của Tử Vận bây giờ, lại hiện lên một vệt ánh sáng màu xanh.
. . .
Cùng ngày hôm đó, Sở Hi Thanh liền đi qua sông, đến Chiến Văn Các bên Cổ Thị tập, tìm Ngô Mị Nương để khắc chiến đồ cho hắn.
Ngô Mị Nương xuất phát chậm hơn hắn hai ngày, nhưng lại về Tú Thủy nhanh hơn Sở Hi Thanh.
Đây là do Sở Hi Thanh còn phải đề phòng sát thủ, thỉnh thoảng còn phải ứng phó với một số thiếu niên hiệp khách muốn khiêu chiến hắn.
Ngoài ra, chuyện giết chết Huyết Tích Tử - Vương Thanh, cũng làm chậm trễ một ngày thời gian.
Khi Ngô Mị Nương nhìn thấy Sở Hi Thanh lấy Thần Ý Đồ ra, nhất thời khiếp sợ không thôi.
Đây là một miếng ngọc được chế tác từ Tiên ngọc của Thiên giới, dài ba thước, rộng hai thước, dày bốn tấc. Phía trên có một đồ án hình thú, đầu rồng thân sài, trong miệng ngậm đao, toàn thân có lân phiến bóng loáng như là lưỡi đao kim loại.
Đây chính là đồ án Nhai Tí.
Toàn bộ đồ án tỏa ra ánh sáng lung linh, không chỉ có lượng lớn Canh kim chi khí vờn quanh, mà còn chất chứa Thiên đạo chi vận rất mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận