Bá Võ

Chương 1710: Chém tận giết tuyệt

“Chư vị!”
Sở Hi Thanh gõ bàn một cái, hấp dẫn sự chú ý của sáu người: “Ta biết các ngươi rất vui mừng, rất phấn chấn, cung rất muốn biết vì sao Bá Võ Vương còn tại thế? Nhưng bây giờ không phải lúc giải thích rõ ràng. Thời gian cấp bách, chúng ta nhất định phải nhanh chóng chạy đến mộ Cơ Dương.”
Ta vui mừng cái cọng lông…
Phong Liên Thành âm thầm chửi bới, trên mặt thì vẫn hiện ra một vệt đỏ ửng.
Hắn vừa muốn thể hiện mình ‘vui mừng khó có thể kìm nén’, và cả ‘vinh dự’.
Một vị phó Kỳ chủ khác của Thiết Kỳ Bang lại là Bá Võ Vương Tần Mộc Ca! Chuyện này không đáng vui mừng sao? Không đáng hưng phấn sao?
Thiết Kỳ Bang tiền đồ vô lượng, tiềm lực vô cùng, đây chẳng lẽ không đáng phấn chấn, không đáng vui mừng sao?
Hắn phát hiện mấy người còn lại cũng đang thể hiện như vậy, vẻ mặt cả đám đều rất chân thành, trong lúc nhất thời khó phân biệt thật giả.
Sở Hi Thanh lại chợt đổi giọng, lấy ra vài quyển trục bằng da thú màu trắng nhạt: “Nhưng trước khi hành động, mọi người cần phải ký phần Thần khế này đã.”
Tất cả mọi người ở đây đều căng thẳng lên.
Thần khế? Còn phải ký Thần khế?
Sở Hi Thanh sẽ không ép bọn họ ký một loại khế ước chủ nô gì đó chứ?
Dù là người thật sự vui mừng với cảnh tượng này như Đơn Tuyết Phỉ, cũng không khỏi căng thẳng.
Bởi vì tổ tiên của nàng, nên nàng cực kỳ mẫn cảm với Thần khế.
Phong Liên Thành thì lặng lẽ nắm chặt binh khí trong tay áo.
Nếu như là khế ước loại chủ nô kia, hắn tuyệt đối sẽ không tiếp nhận!
Bị người ta nô dịch, thà rằng cá chết lưới rách luôn bây giờ.
Phong Liên Thành tin tưởng, trong sáu người ngồi đây, nhất định có người nghĩ như hắn.
Bọn họ liên thủ liều mạng một lần, chưa chắc đã không thể chạy thoát.
Nhưng khi quyển trục kia rơi vào tay họ, vẻ mặt mọi người liền thả lỏng.
Quyển trục này phẩm chất cực cao, hẳn là bắt nguồn từ một con á loại Bạch Hổ cấp độ nhất phẩm, phía dưới còn có ấn ký của Táng Thiên và Lê Tham.
Nhưng vài dòng chữ phía trên, lại không có nội dung như họ nghĩ.
“Thần khế tổng cộng có hai điều kiện, thứ nhất, trong vòng hai năm, các ngươi không được dùng bất kỳ phương pháp nào để tiết lộ thân phận của ta và Sở Vân Vân. Ta cũng không dối gạt chư vị, bản thân ta là kẻ địch sống còn với tiên tử, không chết không thôi, nhưng mà bây giờ, ta và Vân Vân vẫn muốn tích góp lực lượng thêm một quãng thời nữa.”
Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng, quét mắt nhìn mọi người: “Điều thứ hai, trong hành động này, không được lan truyền bất cứ tin tức nào ra ngoài. Thần khế này lấy Thần Khế thiên bi làm dẫn, do Chiến thần Táng Thiên và Binh thần Lê Tham và hai sách Giới Luật chứng kiến. Một khi làm trái, chắc chắn sẽ chết dưới vạn lôi!”
Lúc này, Bá Thiên Lai đứng dậy, vẻ mặt tức giận bất bình: “Chẳng lẽ kỳ chủ không tin tưởng chúng ta!”
“Nói thật là có chút không tin.”
Sở Hi Thanh thấy buồn cười, sau đó lại đè đao bên eo.
Khí tức của hắn đột nhiên trở nên ác liệt, lấy đao ý áp bức thần niệm của mấy người: “Ta cũng bất mãn như chư vị, Sở mỗ nhận được tin tức, bây giờ có thể xác định trong sáu người các ngươi, khẳng định có một đến hai nội quỷ, lẻn vào Thiết Kỳ Bang với mưu đồ khó lường. Mà cái Thần khế này chính là vì đề phòng tiểu nhân, nhằm đề phòng việc không may, lẽ nào chư vị còn không tiếp nhận nổi một cái khế ước đơn giản như vậy?”
Mọi người nghe vậy, nhất thời yên lặng.
Phong Liên Thành sinh lòng cảm ứng, bây giờ không chỉ có Sở Hi Thanh dùng đao ý áp bức bọn họ, mà Bá Võ Vương vẫn ngồi yên không nói gì kia cũng đang khóa chặt lấy bọn họ.
Phong Liên Thành thầm cười khổ, biết hôm nay không ký là không được rồi.
Nếu một khế ước đơn giản như vậy mà cũng không chịu ký, vậy khẳng định là nội quỷ rồi.
Sở Hi Thanh và Tần Mộc Ca nhất định sẽ ra tay hạ sát thủ.
Mấu chốt là bây giờ hắn cũng không còn tâm tư cá chết lưới rách nữa, chắc hẳn mấy người còn lại cũng không.
Khi Phong Liên Thành đang suy tư, Bá Thiên Lai lại tỏ vẻ xúc động: “Thôi, Kỳ chủ đã có ý như vậy, Bá mỗ ký phần Thần khế này là được.”
Thần sắc hắn xúc động, cắn ngón tay rồi đè xuống quyển trục.
Sau đó, hắn híp đôi mắt hổ, nhìn về phía Sở Hi Thanh với vẻ hơi bất mãn, ôm quyền nói: “Làm vì Kỳ chủ an tâm.”
Phong Liên Thành hơi suy tư, lại kiểm tra quyển trục vài lần, xác định không có vấn đề gì, sau đó mới ký lên.
Trong lòng hắn cảm thấy có chút không đúng, cảm giác phần Thần khế này không đơn giản như vậy.
Điều kiện rõ ràng là rất đơn giản, nhưng lại làm cho tâm linh của hắn sinh ra một loại cảm giác như bán mình.
Nhưng mà bây giờ đã không còn lựa chọn nào khác.
Mấy người còn lại cũng giống như hắn đoán, tất cả đều ấn tay hoặc ký tên rồi.
Sở Hi Thanh tay đè đao, giám sát một màn này, khóe môi bất tri bất giác vểnh lên, hiện ra một ý cười như hồ ly.
Hắn lập tức phát hiện mình thất thố, vội vàng kiềm chế, khôi phục trạng thái lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận