Bá Võ

Chương 745: Đồ tang (3)

Tổng đốc Vương Thăng cau mày, khóe môi hiện lên một nụ cười khổ.
Sao hắn lại không biết mình nên quyết đoán chứ.
Nhưng cái quyết đoán này thật sự là không dễ.
Sau lưng Thái thú Tư Không Thiện là hoạn quan trong cung, sẽ không mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Thời gian gần đây, người này liên thủ với thân sĩ Tú Thủy, đầu tư ngàn vạn lượng bạc để cấu kết và quan hệ với khắp nơi, trăm phương ngàn kế để đóng đinh tội danh mưu phản cho Sở Hi Thanh và Thiết Kỳ Bang, cũng làm cho Tổng đốc Đông Châu như hắn rơi vào hoàn cảnh lúng túng.
Hắn đã không thể coi trận sóng gió ở Tú Thủy này thành một trận dân loạn bình thường nữa, nếu như cúi đầu và thỏa hiệp với Thiết Kỳ Bang, thì sẽ khiến cho rất nhiều kẻ địch trên chính trị và đám ngự sử trong triều công kích.
Nhưng nếu đứng bên phe Tư Không Thiện, xuất binh diệt Thiết Kỳ Bang, thì Tổng đốc Vương Thăng lại không nuốt trôi cục tức này.
Tư Không Thiện và Án sát sứ Đông Châu liên thủ với nhau, lấy hạ bức thượng, đã phạm vào điều tối kỵ trong quan trường, đã đắc tội với hắn.
Đứng trên lập trường của Tư Không Thiện, có lẽ là không còn lựa chọn nào khác, nhưng Vương Thăng lại không thể tha thứ.
Nếu như người người trong quan trường Đông Châu đều như vậy, thì Tổng đốc Đông Châu như hắn còn có quyền uy gì?
Hơn nữa, muốn xuất binh diệt Thiết Kỳ Bang, dễ dàng như vậy sao?
Từ sau khi Sở Hi Thanh dựng cờ khởi binh, thanh thế càng ngày càng to lớn, bây giờ đã có năm vạn thủy sư ở trên sông, trên lục địa cũng có ít nhất ba vạn người có thể chiến đấu.
Hiện giờ, ngay cả Ngụy Lai thống soái 17.000 quân Thiên Bình cũng bị ép rời khỏi Cổ Thị tập, lùi về phía sau mười dặm để đóng trại, tránh khỏi quân tiên phong của Thiết Kỳ Bang.
Ngụy Lai lo lắng chính là, Thiết Kỳ Bang triệu hồi ba ngàn cường cung thủ và rất nhiều khí giới quân dụng kia, chạy xuôi theo bờ đông Cổ Thị tập để bắn phá. Khi đó quân Thiên Bình chắc chắn sẽ không còn hơi sức để phản kháng, sẽ tổn thất nặng nề.
Đội hình cao thủ của Thiết Kỳ Bang cũng tương đối mạnh.
Dù là không nhắc đến mấy cao thủ thần bí kia, chỉ với mấy vị cao thủ Hắc Bảng mà Thiết Kỳ Bang mới chiêu mộ được gần đây, cũng đủ để thay thế Thiết Cuồng Nhân, chống đỡ cho Thiết Kỳ Bang.
Huống hồ, nếu như Thiết Kỳ Bang thực sự tạo phản, vậy Ma Chiến lâu nhất định sẽ nhúng tay vào, sẽ phái một lượng lớn cao thủ đến đây.
Toàn bộ Đông Châu cũng vì thế mà phải điều động bao nhiêu binh lực? Bao nhiêu cao thủ? Bao nhiêu tiền tài lương thực? Bao nhiêu khí giới quân dụng?
Nếu như cuối cùng vây quét không thành công thì làm sao bây giờ?
Vương Thăng nghĩ đến chỗ này, chỉ cảm thấy lồng ngực tràn đầy uất hận, khiến cho tim và phổi của hắn như bị kim đâm, bên trong sọ não thì kêu ong ong, như có vạn cái chiêng trống đang gõ.
Bây giờ hắn chỉ hận không thể trực tiếp xé nát tên khốn Thái thú Tư Không Thiện kia!
“Vậy bên kia Thái Sơn thì sao?” Tổng đốc Vương Thăng xoa thái dương: “Tư Không Thiện đã không tiếc tất cả, thuê người vây giết Sở Hi Thanh rồi đúng không? Có người nói Huyết Bức sơn cũng là cưỡi hổ khó xuống, sau khi tử thương nặng nề thì cũng thật sự nổi giận, bọn họ còn không thể bắt được Sở Hi Thanh?”
Tư nghị tòng quân trẻ tuổi tỏ vẻ ngưng trọng, lắc đầu không nói.
Ngồi một bên của Vương Thăng là trường sử của phủ Tổng đốc, người này thì lại yên lặng không nói, đưa một quyển sách mỏng đến trước mặt Vương Thăng.
Tổng đốc Vương Thăng cầm lên xem, phát hiện trên bìa sách là mấy chữ “Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí – Phụ trương thêm về Thiết Kỳ Bang”.
Hắn hơi nhướng mày lên: “Phụ trương này phát hành từ bao giờ? Xem ra bị Tạ lâu chủ của Luận Võ Lâu cũng không chống nổi áp lực.”
Vương Thăng cũng biết hai vị chính và phó lâu chủ của Luận Võ Lâu Đông Châu đang tranh quyền đoạt lực.
Thậm chí sau lưng Tạ Chân Khanh, còn có Tổng đốc Đông Châu như hắn ủng hộ.
Tư Không Thiện muốn Luận Võ Lâu Đông Châu ra thêm phụ trương, hòng xác định tội danh của Sở Hi Thanh, Vương Thăng há có thể để hắn được toại nguyện?
Tuy nhiên, Tạ lâu chủ đến cùng vẫn là một cô gái, không thể trông cậy quá nhiều.
Lúc này mới có mấy ngày, vậy mà đã không chịu nổi áp lực rồi.
Khi Tổng đốc Vương Thăng mở quyển sách chỉ có hơn ba mươi trang này ra, sắc mặt lại trầm xuống lần nữa.
Sở Hi Thanh leo lên vị trí rất cao trên Hắc Bảng, bị Luận Võ Lâu Đông Châu xếp vào hạng thứ ba, chuyện này cũng không nằm ngoài dự đoán của Vương Thăng.
Ngay ngày hôm trước, Án sát sứ ty Đông Châu dã tăng mức thưởng của Sở Hi Thanh lên đến 144.000 lượng bạc!
Điều khiến Vương Thăng cảm thấy tê cả da đầu chính là, sau phần giới thiệu về Sở Hi Thanh, còn có một chuỗi tên rất dài.
-Nham Ưng thần bộ - Triệu Thất Gia.
-Lâm Hải Tam Kiếm – Vương Khánh Bình.
-Thạch Giáp Hổ - Mễ Thường.
-Thiên Tinh Thủ - Cổ Ứng Khôi.
-. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận