Bá Võ

Chương 1419: Thần Ngao Tán Nhân (5)

Thần Ngao Tán Nhân nói đến đây, lại có một thẻ ngọc màu xanh bay lên, rơi vào trước người Lục Loạn Ly.
Lục Loạn Ly cầm thứ này trong tay, ngưng thần cảm ứng. Phát hiện trong này là một bộ pháp thuật đầy đủ, là pháp môn tiến giai của Nhất Ngữ Thành Châm và Thiên Phạt Thần Lôi.
Vẻ mặt nàng nghi ngờ: “Giới Luật chi pháp? Có lý do gì sao?”
Bản thân Giới Luật chi pháp này cũng rất tốt, không chỉ không xung đột với Mộng Ảo chi pháp của nàng, mà còn có thể bổ sung.
Lục Loạn Ly vô cùng tiếc nuối khi hai sách Giới Luật kia đã rơi vào tay Sở Vân Vân và Vấn Thù Y.
Bằng không thì dựa vào pháp môn này và lực lượng của hai sách Giới Luật, đã đủ để nàng trở thành thuật sư xuất sắc nhất vạn năm trở lại đây.
“Hai loại pháp môn này quan hệ đến việc phục sinh của lão phu.”
Ánh mắt Thần Ngao Tán Nhân thản nhiên, lại lấy một vật đặt ở trong tay Lục Loạn Ly: “Huống hồ chúng ta còn có thứ này, ngươi không học hai pháp Giới Luật này thì thật sự đáng tiếc.”
Lục Loạn Ly nhìn thứ trong tay, tâm thần nhất thời chấn động, suýt nữa thì thốt lên thành tiếng.
Nàng nhất thời vui mừng đến vô hạn.
Thần Ngao Tán Nhân lại đạt ngón trỏ lên môi, tựa như cười mà không phải cười nói: “Xuỵt! Có người ở bên ngoài kìa, đây thuộc về bí mật của thầy trò chúng ta.”
Lục Loạn Ly lập tức ngậm miệng, vẻ mặt cung cung kính kính, cúi người nói: “Đệ tử đa tạ sư tôn nâng đỡ.”
Trong lời nói của nàng đã có thêm mấy phần thật lòng.
Vị sư tôn đã chết 3700 năm này, vẫn rất tốt nha.
Mà lúc này, bên ngoài Thần Vân lâu, lỗ tai của Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y hơi động.
Nàng suy tư nhìn Thần Vân lâu một chút, sau đó liền bay về phía nam Vân Hải tiên cung: “Ta qua Tiên Khôi các nhìn xem.”
Thần Ngao Tán Nhân nói nguyên thần của hắn ở trong Tiên Khôi các, nàng muốn nhìn xem trạng thái của vị này là như thế nào?
Sở Hi Thanh cũng cảm thấy hứng thú với việc này, nhưng khi hắn chuẩn bị bay theo bóng người của Vấn Thù Y, thì lại nghe thấy một âm thanh lanh lảnh truyền đến.
“Chủ thượng!”
Sở Hi Thanh hơi sững sờ, sau đó quay đầu nhìn về phía Kế Tiễn Tiễn.
Vị Thiên hộ của Thiên nha Cẩm y vệ này đang dùng ánh mắt cực kỳ thật lòng để nhìn hắn: “Thuộc hạ có vài lời muốn nói với chủ thượng, kính xin chủ thượng dành chút thời gian.”
Sở Hi Thanh không khỏi thở dài.
Hắn đoán được Kế Tiễn Tiễn muốn nói cái gì, nghĩ thầm nên đến cuối cùng cũng đến.
Diện tích Vân Hải tiên cung vô cùng rộng lớn, đường kính tận hơn sáu trăm dặm. Bên trong chẳng những có quần thể kiến trúc cung điện bao la rộng lớn, mà còn có những mảnh bình nguyên.
Sở Hi Thanh kéo Kế Tiễn Tiễn ngự không mà đi, tìm đến một nơi trống trải không người ở biên giới Vân Hải tiên cung.
Nơi này cách xa đám người Sở Vân Vân, có thể yên tâm trò chuyện.
“Ở đây đi!”
Kế Tiễn Tiễn lơ lửng ở không trung, xoay người đối mặt với Sở Hi Thanh.
Đầu tiên sắc mặt của nàng rất phức tạp, lại nhìn Sở Hi Thanh một lúc lâu.
Mãi đến tận mười cái hô hấp sau, nàng thở dài một hơi, sau đó cắn răng nói: “Đại Nghệ Vô Hình Tiễn, Duy Ngã Độc Tôn Đao, chủ thượng hẳn là biết thân phận của ta rồi chứ?”
“BIết rồi!” Sở Hi Thanh gật đầu: “Đã nghe nói Thiên nha Cẩm y vệ có một vị Thiên hộ Quý Thiên Thiên, được xưng là ‘Đao độc tôn, tên vô ảnh’, ba năm trước danh chấn Lạc Hà. Gần đây nàng mai danh ẩn tích, người này hẳn là Tiễn Tiễn ngươi, phải không?”
Kế Tiễn Tiễn nghe vậy thì nhướng mày, thản nhiên nói: “Chính là ta, xem ra chủ thượng đã biết từ lâu?”
Sau đó, tâm thần nàng hơi động, không tự chủ được mà cầm đao, ánh mắt ngưng trọng: “Xin hỏi, chủ thượng biết thân phận của ta từ lúc nào?”
“Không lâu sau khi ngươi gia nhập Thiết Kỳ Bang.”
Sở Hi Thanh thấy buồn cười, chắp tay sau lưng nói: “Khi đó ngươi không muốn ẩn núp lâu dài, cho nên chỉ lấy tên đồng âm. Hơn nữa, mặc kệ là thiên phú, tu vị hay là sức chiến đấu, ngươi đều không giống với hình tượng của Kế Tiễn Tiễn, còn nhiều lần liên hệ với Tào Hiên nữa. Nếu ta không tra ra được, há không phải vô năng?”
Kế Tiễn Tiễn nghe vậy, nhất thời cảm thấy nặng nề, lòng thầm nói quả nhiên.
Gò má của nàng không tự chủ được mà đỏ lên.
Thật ra từ nửa năm trước, Kế Tiễn Tiễn đã bắt đầu nghi ngờ, cảm giác như Sở Hi Thanh đã biết thân phận của nàng.
Chỉ là nàng vẫn không muốn nghĩ đến phương diện này mà thôi.
Không biết xuất phát từ tâm trạng nào, mà nàng không muốn nhìn rõ hiện thực.
Còn cả tên trước mắt này cũng rất đáng ghét, rõ ràng đã biết rồi mà không vạch trần, vẫn luôn xem chuyện cười của nàng.
Kẻ này không chỉ trêu chọc nàng gần một năm, quá nửa là còn âm thầm chê cười nàng là kẻ ngu xuẩn.
Kế Tiễn Tiễn lại thở dài một hơi.
Nàng biết việc này không thể oán Sở Hi Thanh, cuối cùng vẫn là do mình quá ngu.
“Thì ra là như vậy, là Quý mỗ ngu xuẩn, để chủ thượng chê cười rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận