Bá Võ

Chương 1329: Kiếm Khí Tiêu Tâm (2)

Khóe môi Phương Bất Viên co quắp lại, thầm hô một tiếng phiền phức.
Hắn gật đầu, giọng ồm ồm: “Cũng được!”
Hắn lại nghĩ thầm, xem ra người này cũng chỉ thành thật có hạn, tính ra thì thời gian cảnh giới của hai người cũng gần như nhau.
Sở Hi Thanh thì đang nhìn chằm chằm vào võ đạo bảo khố của mình.
Cái gọi là mài dao tốn thời gian nhưng không làm lỡ việc đốn củi, muốn công thành thì phải có khí giới trước.
Trước khi nghiên cứu, hắn muốn nhìn xem có thể tăng Thái Thượng Thông Thần lên cấp mười ba hay không.
Cũng thử thí nghiệm xem, hệ thống của mình có linh tính hay không, có thể giúp đỡ mình lúc cần thiết không?
Kết quả là có linh tính.
Sau khi Sở Hi Thanh quét hết ba trăm điểm huyết nguyên, hắn liền nhìn thấy một vật phẩm quen thuộc.
Thái Thượng Thông Thần (cấp mười ba): Cần 85293 điểm huyết nguyên.
Sở Hi Thanh cũng có đủ điểm huyết nguyên để đổi.
Đánh hòa với Tử Mi Thiên Quân – Thủy Như Ca, còn cả một kỳ Thiên Cơ Võ Phổ mới đã mang lại cho hắn hơn ba mươi vạn điểm huyết nguyên, sau khi Sở Hi Thanh đổi Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết cấp mười ba thì vẫn còn một ít.
Cộng thêm thu hoạch ở cửa ải thứ hai, vừa đủ điểm để đổi Thái Thượng Thông Thần cấp mười ba.
Thái Thượng Thông Thần cấp mười ba cũng không có nhiều thay đổi, chỉ là bốn loại năng lực thiên phú như Thông Huyền, Thần Tri, Linh Cảm, Khuy Thiên là được tăng cường.
Sở Hi Thanh lại cảm nhận được rất rõ ràng.
Những đồ án và văn tự phức tạp trên cột đá xoay tròn kia, lại trở nên đơn giản hơn và có trật tự hơn ở trong mắt của hắn.
Một chiêu kiếm và cả phương pháp vận chuyển chân nguyên đã hình thành trong đầu óc của hắn.
Đây chính là hiệu quả khi ngộ tính tăng cao.
Một thức cực chiêu này, gọi là ‘Phong Chi Thương’
Sở Hi Thanh nhạy cảm, hắn phát hiện cái Phong Chi Thương này có liên hệ bí ẩn nào đó với Phong Chi Ngân.
Hắn ngưng thần quan sát một lát, cảm thấy hai thức này có liên hệ rất chặt chẽ.
“Chư vị sư huynh, xin dừng lại một lát.”
Giọng nói của Sở Hi Thanh đã hấp dẫn mọi người nhìn về phía bên này.
“Nếu như ta đoán không sai, trong Phong Thần lâu này còn thiếu một thức nêu rõ những nét chính. Thức ‘Gần Thần chi chiêu’ kia, không phải tám thức hợp nhất, mà là chín thức hợp nhất. Nếu thiếu một thức kia, không chỉ khó nghiên cứu hơn, mà chỉ sợ còn không diễn hóa được ra thức Phong Tẫn Tàn Ngân kia.”
Tiểu sư đệ ở trong đám người là Bạch Hàm Quang nhíu mày hỏi: “Ý của Sở sư huynh là. . . Phong Chi Ngân?”
Bạch Hàm Quang không giống với mọi người ở đây, hắn cũng từng tiến vào bí cảnh cửu phẩm, cũng học được Phong Chi Ngân hoàn chỉnh.
Lúc nãy hắn cũng có cảm giác mơ hồ, nhưng còn lâu mới có thể nói rõ ràng như Sở Hi Thanh.
“Không sai!”
Sở Hi Thanh lấy tay thay đao, vẽ một đạo ngân tích trong hư không.
Đây là cực chiêu Phong Chi Ngân, nhưng hắn giảm tốc độ xuống gấp trăm lần.
Sở Hi Thanh trình bày từng chi tiết nhỏ nhất của thức cực chiêu này ra trước mắt mọi người.
Lúc này, hắn bỗng nhiên có cảm ứng, phát hiện ánh mắt của Vấn Thù Y ở cách đó không xa cũng đang nhìn về phía bên này.
Hơn nữa, không chỉ là Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y, mà mấy người Nhật Già La và Hồ Tâm Mị cũng đang nhìn trộm về bên này.
Hiển nhiên là muốn học trộm một thức cực chiêu này.
Sở Hi Thanh lại không để ý.
Cực chiêu là phải phối hợp với phương pháp vận chuyển chân nguyên, chỉ có động tác không thì không thể phát huy được uy lực.
Mà khi Sở Hi Thanh giảng giải, hắn cố tình ép âm thanh thành từng tia, chỉ có mười mấy người bên cạnh mới có thể nghe được.
Nhưng sau khi cảm ứng được tầm mắt của Vấn Thù Y, Sở Hi Thanh liền mở rộng âm thanh về phía đông một chút.
Ánh mắt Vấn Thù Y hơi động, gật đầu với hắn, tỏ vẻ cảm tạ.
Thiếu niên có chìa khóa tiên cung trong đội ngũ của nàng cũng từng vào bí cảnh cửu phẩm, nhưng lại không thể học được Phong Chi Ngân hoàn chỉnh.
Người này xuất thân từ Phúc Châu ở phía nam, trình độ võ đạo kém xa phương bắc.
Mà trong bí cảnh cửu phẩm của Thần Ngao Tán Nhân, không phải ai cũng có thể nhìn thấu chín bia đá đó.
Sở Vân Vân cũng cảm ứng được trò mờ ám của Sở Hi Thanh.
Nàng vừa nghe Sở Hi Thanh giảng giải, vừa ngưng thần nhìn Sở Hi Thanh một chút, trong con ngươi màu xanh lam lại hiện ra một tâm trạng không tên.
Nhưng sau đó nàng lại thu hồi tâm trạng, tập trung nghiên cứu thức cực chiêu Phong Chi Ngân này.
Sở Vân Vân ý thức được, mình hơi thần hồn nát thần tính, hơi đa nghi.
Sở Hi Thanh cho Vấn Thù Y nghe, chỉ đơn giản là lấy lòng, đáp lễ lại Vấn Thù Y, chứ không phải có ý đồ gì khác.
Hồ Tâm Mị ở xa xa không khỏi ‘chậc’ một tiếng, lòng thầm mắng thằng nhãi ranh này thật hẹp hòi!
Sau đó vẻ mặt nàng hơi động, ném sáu bình thuốc qua: “Tiểu tử, giảng phương pháp vận chuyển chân nguyên cho ta, những bình Đế Lưu Tương này đều là của ngươi.”
Đây là phần thưởng của nàng ở cửa ải thứ ba.
Thần Ngao Tán Nhân không cho nàng pháp khí, lại cho sáu bình Đế Lưu Tương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận