Bá Võ

Chương 1530: Cực Đông Băng Thành (3)

Khi Sở Hi Thanh đến quận Thiên Hải ở Thương Châu, giữa bầu trời cách đó hai vạn dặm, cũng có mấy người đang nhíu chặt lông mày.
Bên trong may, một hán tử khôi ngô có mái tóc đỏ thẫm đang đứng lơ lửng giữa trời, nhìn một thanh niên đạo nhân trong bọn họ với ánh mắt bất mãn.
“La huynh, lúc trước ngươi đã cam đoan. Ngươi nói thời điểm này, Dục Nhật thần chu của Sở Hi Thanh nhất định sẽ bay qua khu vực này?”
Thanh niên mặc đạo bào hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt cương cương tuấn lãng.
Để người kinh dị là nơi huyệt thái dương của hắn lại cắm một thanh kiếm trúc nhỏ.
Thanh kiếm trúc này dài khoảng một thước rưỡi, đâm xuyên qua huyết thái dương bên trái, lại đâm ra từ huyệt bên phải.
Tại thời đại này, phàm là người đọc một hai quyển Luận Võ Thần Cơ thì đều có thể nhận ra vị thuật sư này, đó chính là Tinh Thần Đại Pháp Sư – La Hán Tông xếp hạng 36 Thiên Bảng!
“Ta chưa từng nói như vậy!”
Sắc mặt La Hán Tông như thường, giọng nói bình tĩnh: “Ta nói là nếu như không có gì bất ngờ, hắn sẽ xuất hiện ở đây vào thời gian này. Mà bây giờ, bất ngờ đã phát sinh.”
“Ngươi!” Tráng hán tóc tím không khỏi tức giận, tay đè đao đã nổi gân xanh.
Nếu như chỉ là thôi diễn thất bại thì cũng không có gì, bọn họ chờ thêm vài ngày nữa cũng không sao.
Thợ săn phải có kiên trì của thợ săn.
Vấn đề là cái tên này đã thu một số tiền lớn của bọn họ, mặc kệ là có thành công hay không thì cũng sẽ không trả lại.
La Hán Tông cảm nhận được sát ý của mấy người chung quanh, hắn lại không thèm để ý: “Phương pháp thôi diễn nào có thể chắc chắn 100%? Mấu chốt là tình báo, độ chính xác của thôi diễn phải dựa vào tình báo. Là tình báo của các ngươi quá ít, để ta tính sót.”
Tráng hán tóc tím kia nghe vậy thì lại tức đến bật cười: “Nếu chúng ta có thể biết hết tình báo của Sở Hi Thanh, vậy thì còn tìm ngươi làm gì?”
“Được rồi!”
Đây là một nam nhân đeo trọng kiếm, diện mạo thô lỗ, râu ria tua tủa, khí chất có chút trầm ổn.
Người này giơ tay ngăn cản đồng bạn, sau đó cười khỏi La Hán Tông: “Không biết Đại pháp sư có thể bói toán một lần cho Sở Hi Thanh không?”
La Hán Tông híp mắt lại, dùng ánh mắt cực kỳ nguy hiểm để nhìn nam tử đeo kiếm: “Hồ Hán Sinh, ngươi muốn ta chết sao?”
Trong đạo này, bói toán và thôi diễn có khác biệt về bản chất.
Thôi diễn chỉ là dựa vào các loại tin tức để thôi diễn, còn bói toán là dùng tinh tượng, thiên tượng, ngũ hành, tướng mạo, thời gian sinh đẻ vân vân để tiến hành dự đoán tương lai.
Thôi diễn sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, bói toán thì có khả năng gặp phản phệ.
Đặc biệt là một cao thủ có khả năng vô địch thiên hạ như Sở Hi Thanh, bên cạnh hắn lại có rất nhiều võ tu mạnh mẽ, thì lực lượng phản phệ thường mạnh đến mức khó tin.
Vì vậy, người tinh thông thuật bói toán trên thế gian này, chắc chắn sẽ không bói toán vận mệnh của các cao thủ trên Thiên Bảng.
Lực lượng của bọn họ đủ để trấn áp mệnh cách của bản thân, không cho người khác thăm dò.
“Vị Đao Quân kia còn trẻ. Ngươi cũng có thể ra giá, một cái giá mà ngươi vừa lòng.”
Nam tử đeo kiếm lại cười nói.
Nhưng hắn thấy La Hán Tông vẫn không hề động lòng, lúc này mới khẽ thở dài: “Đại pháp sư không muốn thì coi như xong. Mời các hạ ở chỗ này thêm mấy ngày, chúng ta đi thăm dò tình báo, hiểu rõ nguyên nhân phát sinh bất ngờ ngày hôm nay. Đến khi đó, lại mời Đại pháp sư ra tay suy tính cho chúng ta một lần. . .”
“Chỉ cần trả tiền, thì ra rất tình nguyện.” La Hán Tông hơi phất tay áo: “Nhưng ta vẫn nói câu nói kia, con mồi này có thể có gai, có độc!”
“Thật ra đâu cần phải phiền phức như vậy?” Người nói là một người cao gầy như sào tre, nhưng hết lần này đến lần khác lại mặc trang phục cực kỳ rộng rãi.
Giọng nói của hắn lạnh lẽo như băng: “Thiết Kỳ Bang, Thiếu Tiếu Sinh, còn cả đám thuộc hạ của hắn nữa. Sở Hi Thanh có danh tiếng nghĩa bạc vân thiên ở Đông Châu, chúng ta không ngại ra tay từ chỗ này. Nếu người này đã chạy xa vạn dặm để về Thiết Kỳ Bang, chứng tỏ hắn vẫn rất quan tâm đến đám thuộc hạ này.”
Nam tử đeo kiếm lại lắc đầu: “Sở Hi Thanh quả thực là có danh tiếng nhân nghĩa, nhưng mà người này làm việc không hề cổ hủ, CHúng ta làm như vậy chỉ có thể đánh rắn động cỏ.”
“Nếu như hắn không chịu rơi vào bẫy, quay đầu cầu viện với Lý Trường Sinh, thì ngươi nên làm thế nào cho phải? Đám người kia ngươi rốt cuộc có giết hay không giết? Giết lại có hậu quả gì? Còn nữa, đừng quên hắn có thiên phú Thái Thượng Thông Thần!’
Mấy người chung quanh không khỏi nhíu chặt lông mày.
Bọn họ tự nhiên là hạng người lòng dạ độc ác.
Nhưng một khi ra tay giết đám thuộc hạ của Sở Hi Thanh, vậy thì không chỉ đắc tội với Vô Tướng thần tông, mà còn kết thù với với kẻ có thể vô địch thiên hạ.
Nếu như Sở Hi Thanh bị bọn họ làm thịt thì cũng thôi.
Sợ là người này không chết, vậy thì hậu hoạn vô cùng.
Thái Thượng Thông Thần cũng làm cho người ta kiêng kỵ.
Nghe nói Thái Thượng Thông Thần có thể câu thông quỷ thần, thăm dò thiên đạo, lúc cực hạn có thể cảm ứng quá khứ và tương lai từ cõi u minh, là một năng lực còn đáng sợ hơn cả thuật bói toán của thuật sư.
Tương lai, Sở Hi Thanh rất có thể vỗ trán một cái là sẽ biết vị trí của bọn họ.
“Khi đó giết thì giết, chẳng lẽ chúng ta còn sợ một ngũ phẩm?”
Một người trong đó bật cười: “Nhưng dùng Thiết Kỳ Bang đúng là rất khó áp chế người này, một khi không thành công, để cho hắn co đầu rút cổ ở phương bắc, vậy thì phiền phức.”
“Nhưng nếu chúng ta không phục kích được ở giữa đường, vậy thì có thể thử ra tay ở địa phận Đông Châu, tiền đề là phải nắm chắc! Chúng ta chỉ có một cơ hội!”
“Không ra tay thì thôi, đã ra tay là phải lấy mạng hắn!”
Nam tử đeo kiếm híp mắt lại, trong con ngươi hiện ra ánh sáng nguy hiểm: “La đại pháp sư, ta biết con mồi này có thể có độc, nhưng dù hắn thật sự có độc, ta cũng phải cắn một miếng.”
La Hán Tông nghe vậy thì mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Dù sao hắn cũng chỉ cầm tiền làm việc, thắng hay bại cũng không liên quan gì đến hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận