Bá Võ

Chương 671: Thà gãy không cong (2)

Lúc này, hắn giơ tay lên vỗ một cái, làm cho Thiết Phù Đồ trên người Thiết Tiếu Sinh giải thể, hóa thành từng mảnh từng mảnh giáp lá, rồi hội tụ trên người Thiết Cuồng Nhân.
“Cái này cũng là báo ứng, ngày xưa Thiết Giáp môn chúng ta xung kích nguyên công nhất phẩm, mượn bí pháp ma đạo để đúc bộ giáp này, đã tàn sát mấy vạn dân chúng vô tội, làm ra chuyện táng tận thiên lương, cực kỳ tàn ác.”
“Hành động này tuy đã làm cho tiền bối tông ta được toại nguyện, tông chủ đời thứ mười chín đã bước cào nhất phẩm, nhưng cũng đưa đến kiếp nạn ngập trời cho Thiết Giáp môn ta, khiến cho vô số tà ma ngoại đạo thừa lúc vắng mà vào, bọn họ sửa chữa công pháp Thiết Giáp môn ta, dùng danh tiếng của Thiết Giáp môn để làm càn làm bậy, cuối cùng sơn môn bị phá, hầu như cả môn phái bị diệt vong, mà tai họa này đã kéo dài đến chín đời, thẳng đến ngày hôm nay.”
Sau khi Thiết Cuồng Nhân nói đến đây, Thiết Phù Đồ đã bao trùm toàn thân hắn.
Mà lúc này, không chỉ có vô số huyết khí đang thiêu đốt ở trong và ngoài trọng giáp, 11.200 viên phù văn được khắc lục ở trên giáp cũng hóa thành từng cái từng cái đầu người màu máu của nam và nữ.
Chúng nó giữ lại huyết lệ, kêu rên gào khóc ở bên trong giáp.
Con ngươi Thiết Tiếu Sinh co rút lại: “Lục đệ, ngươi đây là?”
Thật ra thì cấp độ của Thiết Phù Đồ cao đến nhất phẩm hạ, là pháp khí trấn phái của Thiết Giáp môn.
Nhưng sau khi Thiết Giáp môn gặp phải kiếp nạn, không còn ai có thể áp chế Thiết Phù Đồ, tất cả người mặc nó đều sẽ bị nó cắn nuốt khí huyết toàn thân, trở thành xương khô. Thậm chí giáp này còn có ý chí riêng của mình, có thể cất bước như người bình thường, tạo thành vô số sát nghiệt.
Cuối cùng, hai vị trưởng lão còn sót lại của Thiết Giáp môn đã sử dụng quan hệ, thỉnh cầu cao nhân pháp thuật số một đương thời, phong ấn Thiết Phù Đồ này.
Thiết Tiếu Sinh vốn muốn nói Thiết Cuồng Nhân ngươi không muốn sống nữa.
Nhưng sau đó hắn đã nghĩ đến, Thiết Cuồng Nhân thăng cấp thất bại, tuổi thọ vốn không còn bao nhiêu.
“Giáp này là điềm xấu! Sau này ngươi đừng dùng nữa, để nó chôn cùng ta ở đây đi, cũng coi như là kết cục của Thiết Giáp môn ta và bộ giáp này.”
Trong mắt Thiết Cuồng Nhân hiện lên ánh sáng lộng lẫy, từ từ chuyển sang màu đỏ tươi: “Lát nữa, ngươi dẫn tất cả bang chúng rời khỏi Mi gia trang, toàn bộ lùi về phía Tây Sơn, đi tìm tiểu Sở. Ngươi nói cho hắn, để hắn cố hết sức tiếp nhận Thiết Kỳ Bang, để cho tất cả huynh đệ một hi vọng.”
“Bảo hắn đừng báo thù cho ta, nhớ kỹ một chữ ‘nhẫn’. Thái thú Tư Không Thiện gian trá đa mưu, mưu tình sâu xa. Nếu như ta đoán không sai, sau này hắn nhất định sẽ áp chế tiểu Sở, để cho Thiết Kỳ Bang ta không thể gây sự, sau đó từng bước phân tán chia cắt Thiết Kỳ Bang ta.”
“Nhưng mà tiểu Sở có thiên phú siêu tuyệt, thậm chí có hi vọng vào Thiên Bảng. Chỉ cần hắn vào Vô Tướng thần tông, nhất định sẽ có tư cách vào chân truyền, đủ để Tư Không Thiện kiêng kị ba phần. Vì vậy các ngươi chỉ cần kiên trì vào tháng, chờ đến ngày Vô Tướng thần tông mở cửa chiêu mộ đệ tử, tự nhiên có thể đưa tay tan mây thấy ánh trăng.”
Mặt Thiết Tiếu Sinh đã tái nhợt, hắn cắn chặt răng: “Ngươi muốn ta bỏ ngươi mà đi?”
“Còn núi xanh thì không lo không có củi đốt, đây là đạo lý mà trẻ con cũng hiểu.” Thiết Cuồng Nhân bất mãn mà lườm Thiết Tiếu Sinh một cái: “Nơi này có 3600 bang chúng tinh nhuệ, là tiền vốn mà chúng ta tích góp mười năm, không thể bị hủy ở chỗ này. Tu vị của tiểu Sở vẫn quá thấp, tuy rằng bên cạnh hắn có hai bán yêu ngũ phẩm, còn có rất nhiều cao thủ không rõ lai lịch, nhưng mà sau khi ta chết, chưa chắc những người này đã nghe theo lời hắn.”
“Chỉ có ngươi đi trấn áp cục diện giúp hắn, Thiết Kỳ Bang và Thiết Giáp môn ta mới có tương lai. Còn nữa, lát nữa ta sẽ nhập ma, khi chiến đấu sẽ không phân biệt địch ta, các ngươi ở lại chỗ này để làm gì?”
Thiết Tiếu Sinh nghe vậy lại cười gằn một tiếng: “Ta thấy ngươi nghĩ nhiều rồi, lẽ nào Tư Không Thiện không biết tiểu Sở mới là uy hiếp lớn nhất của hắn trong tương lai? Nếu như ta là hắn, sau khi trận chiến này kết thúc, ta nhất định sẽ dùng toàn lực để tiêu diệt Tây Sơn Đường và tiểu Sở, sau đó lại chia cắt và mua chuộc các đường chủ còn lại của Thiết Kỳ Bang. Khi đó liền có thể diệt trừ tai họa của toàn bộ quận Tú thủy, còn có thể gạt bỏ đại họa của tương lai.”
“Ngươi nói đúng! Tư Không Thiện sẽ không buông tha cho tiểu Sở.”
Thiết Cuồng Nhân gật đầu: “Nhưng võ quán Chính Dương sẽ không để cho hắn toại nguyện, mà Thiết mỗ. . .”
Hắn quay đầu nhìn về phía trước.
Lúc này, đại quân 17.000 người của nội phủ thái giám đã dừng bước. Bọn họ xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, sau đó tận bảy ngàn cây cung nỏ, hướng thẳng về phía hai người ở trên không trung.
Thiết Cuồng Nhân giơ tay của mình lên, hắn nhìn thiết giáp trên người đã vặn vẹo không ra hình dáng gì, còn cả ngọn lửa màu máu đang thiêu đốt kia, khóe môi hắn cong lên: “Muốn gạt bỏ Tây Sơn Đường thì phải có thực lực đó, Thiết mỗ tự nhiên sẽ đánh cho đến khi hắn không còn hơi sức để thảo phạt Tây Sơn Đường!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận