Bá Võ

Chương 2102 - Đóng băng (2)

Lúc này, Trưởng Tôn Nhược Ly bỗng nhiên sinh lòng cảm ứng, nhìn về một nơi nào đó ở phía trước.
Không biết từ bao giờ, muội muội Trưởng Tôn Nhược Lam đã trở lại đài tướng bên đối diện, đang dùng ánh mắt lạnh như băng để nhìn nàng.
Trưởng Tôn Nhược Ly cũng nhìn thấy vẻ căm ghét và sát ý mãnh liệt trong mắt đối phương.
Trưởng Tôn Nhược Ly hơi sững sờ, sau đó lại là lửa giận công tâm.
Muội muội ruột của nàng không thể hiểu cho nàng, thông cảm cho nàng, phản bội Trưởng Tôn gia thì cũng thôi, lại còn có sát ý với nàng!
Trưởng Tôn Nhược Ly không khỏi cắn chặt hàm răng: “Truyền lệnh! Các bộ chuẩn bị, nửa khắc sau sẽ tấn công!”
Khi tiếng kèn lệnh thê lương truyền khắp chiến trường, Trưởng Tôn Nhược Lam đứng trên đài tướng lại đau khổ mà nhắm mắt lại.
Nàng nắm chặt chuôi kiếm, lại không thể khắc chế sát ý với tỷ tỷ ruột của mình.
Liên thủ với kẻ thù, gà nhà đá nhau!
Trưởng Tôn Nhược Ly… ngươi thật đáng chết!

Cùng lúc đó, tại thành Vọng An.
Toàn bộ đường Chu Tước và các quán rượu lớn, phòng trà, sòng bạc, quán cược… ở trong thành, toàn bộ đều sôi trào.
Những nơi này vốn náo nhiệt không thôi, khi tin tức Sở Hi Thanh bảy đao chém sáu người truyền về, thì lại càng loạn hơn.
Hầu như tất cả mọi người đều không thể tin được, tiếng bàn luận ầm ĩ khắp thành.
“Không đến mười hô hấp, bảy đao chém sáu vị Cự linh nhất phẩm? Còn đều là top 30 Thiên Bảng? Đây là tin tức giả ở đâu ra?”
“Không thể! Tuyệt đối không thể! Cắt rau gọt dưa cũng không dễ như vậy!”
“Cái này không khỏi quá khoa trương rồi, là tin tức sòng bạc nào thả ra để lừa người?”
“Móa! Nếu như là thật, vậy thì quá lợi hại. Hạng 10 Thiên Bảng, ta còn tưởng cái xếp hạng này quá cao, Thiên Cơ lão nhân tự nện bảng hiệu. Sở Hi Thanh với chỉ là tam phẩm thôi, làm sao có thể cao như vậy? Nhưng nếu tin tức này là thật, thì chỉ sợ Thiên Cơ các còn đánh giá thấp hắn.”
“Chuyện cười! Sao có thể là thật được? Hoàng Thiên Chiêu là hạng 16 ‘Thiên Bảng dị tộc’, có không ít cao thủ nhân tộc chúng ta chết trong tay hắn khi đến Trung Thổ tìm bí dược. Chỉ sợ ngươi không biết kẻ này là nhân vật cỡ nào?”
“Sáu con Cự linh nhất phẩm, có bốn người là huyết mạch Bá thể, làm sao có thể thua nhanh như vậy?”
Nhưng chỉ một lát sau, đám võ tu tụ tập ở khắp quán rượu và quan trà lại ầm ĩ một lần nữa.
“Thiên Bảo phường đóng cửa! Hoàng Thiên Chiêu chết, Hoàng Thạch Long chết, Hoàng Cửu Mệnh chết… sáu người này, tất cả đều chết dưới đao Vô Cực Đao Quân!”
“Thiên Cửu lâu cũng thu bàn cược rồi, nói là đã xác thực rồi, sáu con Cự linh kia đúng là chết trong tay Vô Cực Đao Quân! Bọn họ quả thực là kiếm đến điên rồi, một trận này phải được mấy trăm vạn lượng vàng!”
“Ta xxx, đó đều là những sòng bạc lớn nha. Lẽ nào là thật? Bọn họ không dám thả tin tức giả đâu, bằng không mọi người sẽ chơi chết bọn họ.”
“Hít, chỉ sợ là tht rồi, các ngươi tính mà xem, mấy bàn cược kia mới mở được bao lâu?”
“Lại là thật? Thiên Vô Nhị Nhật, Che Cổ Tuyệt Kim! Một cường giả như vậy, đúng là che cổ tuyệt kim!”
“Bảy đao sáu người! Vô Cực Đao Quân!!”
“Chà chà! Hạng 10 Thiên Bảng, xếp hạng của vị này vẫn hơi thấp. Ta thật sự muốn biết, Vô Cực Đao Quân tu luyện như thế nào, làm sao mạnh như vậy chứ!”
“Tâm trạng của ta thật phức tạp, tuy rằng ta thua tiền, nhưng nghe nói đám Cự linh nhất phẩm này ngã trong tay Đao Quân. Thì ta lại cảm thấy sung sướng và hãnh diện.”
“Có tin tức mới! Đối thủ tiếp theo của Vô Cực Đao Quân là Hoàng Thiên Đình hạng 5 ‘Thiên Bảng dị tộc’! Các sòng bạc lớn lại mở cửa rồi!”
“Tiên sư cha nhà nó! Ta nghi ngờ mấy sòng bạc này cấu kết với Cự linh, rốt cuộc bọn họ lấy tin tức từ đâu?”
Mà lúc này, bên ngoài sòng bạc Thiên Cửu lâu, Thần Hổ Xương đưa tay về phía Phương Bất Viên.
“Lại cho ta vay 50 vạn lượng vàng!”
Phương Bất Viên đang vui vẻ đếm xấp kim phiếu trong tay, nghe vậy thì hơi sững sờ: “Không phải ngươi vừa thắng sao?”
Cái tên này vừa mới đặt 30 vạn lượng vàng lên người Sở Hi Thanh, tỷ lệ cược là 1:3. Quả thực là kiếm mạnh rồi!
“Kiếm chưa đủ nhiều, ta muốn đặt thêm!”
Thần Hổ Xương xoa xoa tay: “Ta vừa mới nhìn thấy một kèo cược, cược Sở Hi Thanh cưỡi ‘thuyền Bình Thiên’ đến ‘Vô tận băng nguyên’ trong hai ngày, tỷ lệ là 1:12, đây há không phải là nằm cũng kiếm lời sao?”
“Ta không biết Hoàng Thiên Đình là ai, nhưng lại biết một khi tên họ Kiếm nhà các ngươi ra tay, top 3 Thiên Bảng đến cũng vô dụng. Lúc trước ta từng hợp tác với hắn một lên, tên tiểu mập mạp kia quả thật là thâm tàng bất lộ. Còn nữa, vị tông chủ kia của các ngươi và Sở Hi Thanh đều rất âm hiểm, đầy một bụng ý xấu, khẳng định là lần này cũng có ý đồ xấu xa gì đó.”
Thần Hổ Xương nói đến đây lại cười gằn một tiếng: “Còn nữa, đối thủ của các ngươi lần này là Thần Thất Sát đúng không? Lão tử cũng ngứa mắt tên đó.”
Thần Thất Sát là con của Tây Phương Bạch Đế, hay là Kim Thần – Bạch Chúc, mà Thần Hổ Xương hắn lại là hậu duệ của ‘Giám Binh thần quân’ Bạch Hổ.
Hai nhà vì tranh cướp quyền khống chế Canh kim và Sát Phạt chi pháp, nên đời đời đều là địch, tích lũy thù hận sâu hơn biển.
Ngày xưa, con trai thứ ba của Bạch Hổ là Bưu cũng do một tay Kim Thần – Bạch Chúc đào tạo.
Tên nghịch tử của Bạch Hổ này, đến nay vẫn là chiến tướng mạnh mẽ nhất của Bạch Chúc, khiến cho một mạch Bạch Hổ hận thấu xương.
Phương Bất Viên lại đau đầu.
Vay tiền là không có vấn đề, hắn là lo Thần Hổ Xương một đêm phất nhanh, tiền bạc rủng rỉnh, sau đó sẽ không ra sức làm việc nữa.
“Không thể hào phóng một chút sao?”
Thần Hổ Xương hừ nhẹ một tiếng: “Dù có thắng, thì chút tiền này đủ ta ăn mấy bữa? Cùng lắm thì ta dùng một tin tức để đổi với ngươi, ta biết đồng tiên mẫu đầu tiên mà Huyền Hoàng thủy đế chế tạo ở nơi nào.”
Hai mắt Phương Bất Viên nhất thời trợn tròn, ánh sáng trong mắt lập lòe như đuốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận