Bá Võ

Chương 2303 - Chơi lớn

Mặc dù Sở Hi Thanh đã yêu cầu giản lược tất cả nghi thức, nhưng đại điển khai quốc vẫn rất rườm rà và mệt mỏi.
Khi đại điển kết thúc, cũng đã đến ban đêm.
Hiện giờ, ngay cả Sở Hi Thanh cũng cảm thấy uể oải, chứ đừng nói đến Sở Vân Vân có thân thể kém hơn Sở Hi Thanh một bậc.
Khi tất cả kết thúc, hai người trở về hậu cung, sau đó liền ngồi co quắp trên ghế dựa, nhất thời còn chẳng muốn động đậy.
Chủ yếu là mệt lòng, các loại lễ nghi rườm rà khiến Sở Hi Thanh cực kỳ chán ghét.
Theo ý kiến của Sở Hi Thanh, đại điển này chỉ cần ban phát chiếu thư xưng đế, sau đó tiếp nhận đại lễ của quần thần là xong việc, không cần phải phức tạp như vậy.
Nhưng tất cả mọi người đều khuyên can, ngay cả Kiếm Tàng Phong cũng nhảy ra khuyên can, thậm chí Sở Vân Vân cũng cho rằng lễ không thể bỏ.
Người cổ rất coi trọng lễ pháp.
Cái gọi là lễ pháp, thực ra là quy củ và chuẩn tắc để duy trì trật tự của xã hội, để xã hội tiếp tục vận chuyển.
Tuy rằng lễ pháp cũng củng cố chế độ giai cấp, nhưng mà ở thời cổ đại, nếu không có lễ pháp ràng buộc, thì dân chúng sẽ càng ngày càng gian nan hơn, mà đây cũng là đang bảo vệ bình dân.
Một đại điển trang nghiêm và long trọng, không chỉ có thể ngưng tụ lòng người, mà cũng có thể tuyên cáo chính thống với thế nhân.
Sở Hi Thanh không thể không thỏa hiệp.
Hắn muốn thống hợp lòng người của mấy chục tỷ nhân tộc Thần Châu, gắn kết long khí mạnh mẽ và cứng rắn hơn, sánh vai với Huyền Hoàng thủy đế và Thánh hoàng đời thứ ba, thì không thể làm bừa.
Sở Hi Thanh nghỉ ngơi tận hai khắc đồng hồ, lúc này mới lấy lại được chút sức lực.
Hắn miễn cưỡng lên tinh thần, gọi Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ của mình ra.
Sở Hi Thanh nhìn long khí xoay quanh người mình, thì không khỏi lắc đầu.
Chỉ tính cường độ và độ tinh khiết của long khí, hắn chỉ mạnh hơn ‘Kiến Nguyên đế’ có danh dưng ‘Minh quân’ kia một tí tẹo thôi.
Thật ra những bí pháp Hoàng Đạo như Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ hay Chiến Thiên Thất Hộ, thì đều căn cứ vào bí thuật ‘Ngưng Huyết tụ mạch’ của Cự linh, thống hợp khí huyết, chân nguyên và tinh thần ý chí của bách tính và tướng sĩ, từ đó thu hoạch được sức chiến đấu mạnh hơn.
Vì vậy lòng người càng ngưng tụ, ý chí càng thống nhất, thì bí pháp Hoàng Đạo cũng càng mạnh hơn.
Ngày xưa, Huyền Hoàng thủy đế có danh vọng rất cao, cộng thêm nhân khẩu khi đó rất đông, làm cho Huyền Hoàng thủy đế gần như vô địch khi ở gần Thần Châu.
Có người nói khi đó mấy vị Tổ thần đều bị Huyền Hoàng thủy đế đánh bại.
Đến thời Thánh hoàng đời thứ ba, nhân tộc gặp tai họa Đại La Nghĩ tộc, phương bắc gần như hóa thành đất trống.
Nhưng dưới nguy cơ sinh tồn diệt vong, trên dưới nhân tộc đều một lòng, khiến cho Thánh hoàng đời thứ ba ở cấp độ Siêu Phẩm mà lại có thể đánh ngang tay với Tổ thần.
Mà bây giờ…
Sở Hi Thanh không khỏi lắc đầu.
Nhân khẩu Thần Châu bây giờ rất nhiều, chỉ là nửa cái Thần Châu ở dưới trướng hắn, thì nhân khẩu đã gấp ba lần đời Thánh hoàng đời thứ ba rồi, nhưng mà chất lượng long khí lại không bằng lúc trước.
Vì vậy hắn không thể hoàn toàn bỏ mặc việc triều chính được, vẫn phải lập ra phương hướng, chia ruộng, quân địa, bắc chinh, mở rộng, giảm thuế, dùng đao trong tay để giám sát quần thần, làm hết sức để thống hợp lòng dân.
Dù là bị đám danh gia vọng tộc kia coi là bạo quân cũng không sao, hắn nhất định phải chọn lấy hay bỏ.
Dù sao thì đại đa số người sống trên đời này đều là bình dân.
Khi Sở Hi Thanh thu hồi Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ, lập tức phát hiện Lục Loạn Ly ngồi cạnh mình vẫn nằm trong trạng thái thất thần, mất tập trung.
Nói đến thì cả ngày hôm nay nha đầu này đều như một người gỗ, toàn bộ hành trình đều mặc cho nữ quan dẫn dắt.
Ban đầu Sở Hi Thanh còn nghi ngờ là do thủ đoạn lừa gạt của mình.
Chẳng lẽ mình hiểu lầm ý của Lục Loạn Ly, làm ra chuyện quá đáng, khiến cho Lục Loạn Ly không thể tiếp thu?
Sau đó hắn lại phát hiện không đúng.
Hai mắt Sở Hi Thanh lóe sáng, hắn đứng dậy cởi áo, cười tủm tỉm nói: “Ly nhi đang suy nghĩ gì vậy? Còn không tháo trang sức và chuẩn bị sao, đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta đấy.”
Trong đầu Lục Loạn Ly vẫn là một mảnh mờ mịt.
Những thứ trên tờ giấy kia, có phải là thật hay không?
Cha của mình không phải là Lục Trầm, mà là Lệ thái tử đã qua đời của Đại Ninh?
Cái này sao có thể? Cố thái tử đã chết trước khi nàng sinh ra hai tháng.
Nhưng người kia nói, mẫu thân của mình được ban chết sau hai tháng…
Thời gian này cũng đúng.
Còn nữa, cha mình một đời không có vợ, cũng không nói tỉ mỉ về thân phận của mẫu thân mình, mà chỉ nói là một nữ tử giang hồ, đã tạ thế khi nàng ra đời.
Lục Loạn Ly không tin những thứ này, nhưng lại không thể không sinh lòng nghi ngờ.
Mình thế mà lại là con cháu của Kiến Nguyên đế, kẻ mà Sở Hi Thanh hận thấu xương.
Còn nữa, hôm nay Sở Hi Thanh sở dĩ sắc phong nàng làm phó hậu, rất có thể là vì lung lạc tướng sĩ đầu hàng và di thần của Đại Ninh…
Bạn cần đăng nhập để bình luận