Bá Võ

Chương 2346 - Hắn đến rồi (4)

Tại góc nam của thành Vọng An.
Tư Vô Pháp trong ‘Vô Pháp Vô Thiên’ đang ngẩng đầu nhìn trời với vẻ nghi ngờ và khó hiểu.
“Những ngôi sao này thật là sáng sủa! Bây giờ đã là rạng sáng rồi, lại còn ánh sao lóng lánh như vậy, cũng không biết là vì sao?”
“Chắc là xảy ra chuyện gì đó.”
Tư Vô Thiên cũng liếc mắt nhìn lên trên bầu trời.
Nàng phát hiện những ngôi sao tỏa sáng lóng lánh kia, tất cả đều là cấp độ đế tinh.
Tư Vô Thiên sinh lòng ngờ vực, nhưng giờ phút này nàng cũng không có lòng dạ này để tìm hiểu việc này, cho nên đã thu hồi tầm mắt.
Tư Vô Thiên quay đầu nhìn Tư Hoàng Tuyền ngồi dưới tán cây, trong lòng lại cảm thấy sầu lo.
Tư Hoàng Tuyền vốn đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng cảm ứng được ánh mắt của sư tôn mình, lúc này ngẩng đầu nhìn lại Tư Vô Thiên.
Sau khi Tư Hoàng Tuyền sinh ra, da mặt cũng bị Ma thần cướp mất, lúc này vẫn chưa thu hồi được, chỉ có thể đeo một tấm mặt nạ sắt.
Nàng vẫn nhoẻn miệng cười sau tấm mặt nạ: “Sư tôn chớ lo lắng! Ta đã nói mình đi một mình là được, lúc trước không phải một mình ta đi cướp lại từng cái nội tạng của mình sao? Lần này cũng không ngoại lệ.”
Tư Vô Thiên nghe vậy, sắc mặt lại lạnh như băng.
Nàng nghĩ, lần này có thể giống như những lần trước?
Những nội tạng trước kia đều nằm ở phàm giới, do hóa thân của các Ma thần khống chế.
Đó chỉ là một tia phân hồn của bọn họ, lực lượng cao nhất cũng không quá nhị phẩm.
Mà trái tim của Tư Hoàng Tuyền thì khác, nó nằm ở Ma vực Chiến giới trên tinh không.
“Vì sao lại phải vội vã như vậy?” Lời nói của Tư Vô Thiên hơi gợn sóng: “Ngươi phải biết, đây là một cái bẫy, một cái bẫy để dụ ngươi qua và giết chết ngươi. Ngươi rõ ràng là có thể chờ thêm một chút.”
“Chờ đợi cũng không làm nên chuyện gì.” Tư Hoàng Tuyền lắc đầu: “Ta biết sư tôn đang hợp tác với Thần Cơ lâu, muốn dùng thuật cơ quan để thay thế cho trái tim của ta, giúp ta bước vào nhất phẩm, nhưng vấn đề là trái tim cơ quan này quá xa vời, 10 năm 20 năm cũng chưa chắc đã hoàn thành.”
“Ta cũng biết đây là một cạm bẫy, nhưng một khi ta trở về vực ngoại, ta có thể thu hồi một bộ phận lực lượng của mẫu thân ta, đến khi đó hươu chết vào tay ai thì chưa biết.”
Huống hồ nàng cũng không có thời gian…
Nàng cảm ứng được lực lượng mẫu thân để lại cho nàng đang có dấu hiệu tiêu tan.
Còn nữa, nếu không thể đăng thần trước khi Táng Thiên nhập ma, như vậy con đường đăng thần của nàng sẽ đứt đoạn.
Không!
Phải nói là con đường đăng thần của tất cả phàm nhân đều bị Cự linh chặt đứt.
Tư Vô Thiên nghe vậy, lại nhìn về phía đệ đệ Tư Vô Pháp của mình: “Vô Pháp, ngươi cảm thấy hắn có đến không?”
“Chắc là không đến được.”
Tư Vô Pháp cười khổ một tiếng: “Ngươi cũng biết tình huống của vị bệ hạ kia rồi đấy, những thần linh kia chỉ hận không thể xé xác hắn!”
“Ta cũng không hi vọng hắn đến, vị Vô Cực Đao Quân này chính là hi vọng của nhân tộc ta, là người có thể chống đỡ khí vận của nhân tộc, trên người hắn gánh chịu hi vọng của cả thiên hạ.”
Tư Vô Pháp hơi dừng lại một chút: “Nếu như hắn không đến, ta cảm thấy đừng miễn cưỡng thì tốt hơn.”
“Tạp chủng!”
Tư Vô Thiên nghiến răng.
Đến giờ nàng vẫn hối hận khi ký kết Thần khế mà không hẹn thời gian đi ra vực ngoại.
Vì vậy dù bây giờ tên kia không đến, thì cũng không tính là vi phạm.
Đây nhất định là do tên Lục Trầm hai, đôi cha vợ con rể này liên thủ tính toán nàng.
“Không đến thì thôi!’ Tư Vô Thiên đứng thẳng lên, nắm chặt nắm đấm: “Chúng ta xuất phát đi, dựa vào lực lượng của ba người chúng ta, chưa chắc đã không thể phá cục.”
Tư Hoàng Tuyền nghe vậy thì sững sờ, lập tức khấu đầu: “Sư tôn đừng như vậy! Một mình ta đi vực ngoại, còn có lực lượng tự bảo vệ! Nhưng nếu thêm sư tôn và sư thúc, chưa chắc đã có thể toàn thân trở ra. Đệ tử cả gan, xin mời sư tôn ở lại phàm giới, chờ đợi tin vui từ đệ tử.”
Nàng đã vô cùng cảm kích ân nuôi dưỡng của sư tôn, cả đời này cũng không thể báo đáp.
Ngày xưa, Tư Vô Pháp có thể chống đỡ áp lực của rất nhiều thần linh mà nuôi nấng nàng, có thể nói là ân như tái tạo.
Hiện giờ, nàng làm sao có thể vì chuyện của mình là liên lụy sư tôn và sư thúc đi mạo hiểm!
Tư Vô Thiên nghe vậy thì nheo mắt lại: “Hoàng Tuyền, ý của ngươi là ta và Vô Pháp đều là gánh nặng của ngươi đúng không?”
Tư Hoàng Tuyền hơi cúi đầu, đang định cắn răng nói ‘đúng’, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười sang sảng: “Xem ra chúng ta không đến muộn!”
Một cái nháy mắt sau, một nam một nữ lắc mình xuất hiện ở cách bọn họ không xa.
Tư Vô Thiên quay đầu nhìn người thanh niên kia, trong mắt nhất thời hiện ra một vệt kinh ngạc.
Đó chính là hoàng đế của Đại Luật, Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh!
Hắn thế mà lại đến rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận