Bá Võ

Chương 1549: Từ tử hình biến thành hoãn chết (3)

Vấn Thù Y lại phát hiện ý trào phúng trong mắt Sở Vân Vân càng đậm hơn.
Vấn Thù Y hiểu rõ ánh mắt của Sở Vân Vân.
Nếu như nhù mình không thấy đuối lý và chột dạ, vì sao cần phải giải thích?
Sở Hi Thanh cũng rất bất đắc dĩ: “Vấn thành chủ, việc này. . .”
Không biết nói thì đừng nói mà, quả thực là càng tô càng đen.
Còn nữa, nếu như để Vấn Thù Y nói tiếp, có lẽ phải đánh nhau thật.
“Ngươi câm miệng!”
Vấn Thù Y hừ lạnh một tiếng, giọng nói lạnh lẽo: “Mặc kệ Tần đại tướng quân ngươi nghĩ thế nào, nói chung ta và Hi Thanh là trong sạch.”
Thật ra mặt nàng rất mỏng, đối mặt với ánh mắt của mấy người Lý Trường Sinh và Phong Tam, quả thực là xấu hổ không chịu nổi.
Ngay khi nàng nói dứt lời, Vấn Thù Y trực tiếp hóa thành một đạo ngân quang, bay thẳng về phía Cực Đông Băng Thành.
Vấn Thù Y có thể mượn âm Dương thần nguyên của hai người để truyền tống qua đây, cũng có thể mượn đại trận của Cực Đông Băng Thành để trở về.
Nhưng mà không cần thiết.
Dù là sau khi đánh vỡ giới hạn người và thần, muốn qua lại hư không thì cũng phải trả giá nhất định.
Nhưng khi bóng người của nàng sắp biến mất ở chân trời, Vấn Thù Y bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Sở Vân Vân: “Nói đến, dù ta và Hi Thanh thật sự có gì đó, thì có liên quan gì đến tướng quân đâu?”
“Đại tướng quân rốt cuộc là lấy thân phận gì, danh nghĩa gì để nói với ta những thứ này? Nếu Đại tướng quân tự nhận là thê tử của Hi Thanh, vậy Vấn mỗ không còn gì để nói. Nhưng ta thấy ngươi và Hi Thanh không giống như vậy. . .”
Cuối cùng nàng cũng không nhẫn nhịn được.
Nếu như nàng có thể sinh muộn mấy trăm năm. . .
Vấn Thù Y vội vàng lắc đầu, vứt bỏ cái suy nghĩ đáng xấu hổ này.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì da mặt co quắp lại, chỉ thấy vô cùng đau đầu.
Sắc mặt Sở Vân Vân lại chìm xuống lần nữa, cột cờ Nghịch Thần Kỳ trong tay nàng lập tức xuyên qua hư không, đánh thẳng về phía Vấn Thù Y.
Nàng chung quy cũng không thể mắng chửi Vấn Thù Y như những mụ đàn bà đanh đá ở dân gian, cũng không thể đánh lén Vấn Thù Y, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vấn Thù Y bay đi xa.
Sở Vân Vân cắn chặt hàm răng, hầu như cắn nát răng bạc.
Cùng lúc đó, trong mắt Sở Vân Vân cũng hiện lên vẻ mờ mịt và tự xét lại.
Nàng đang suy nghĩ, vì sao hôm nay mình lại ‘khiêu chiến’ Vấn Thù Y, mà không phải là ‘hỏi tội’?
Chắc hẳn nội tâm của nàng còn chưa hoàn toàn tán đồng hôn ước với Sở Hi Thanh?
Trận Minh hôn kia không chỉ hoang đường và buồn cười, mà còn do kẻ thù của bọn họ tạo ra.
Nhưng nếu như mình không đồng ý, vậy thì nàng có tư cách gì chất vấn Vấn Thù Y?
Thật ra nàng không nên tức giận như vậy.
Lúc trước, khi nhìn thấy Lục Loạn Ly và Sở Hi Thanh đánh lộn, vai kề vai, tóc chạm tóc, thì lòng nàng tuy không vui, nhưng cũng có thể khoan dung.
Là do Vấn Thù Y khác với Lục Loạn Ly sao?
Còn nữa. . .
Sở Vân Vân nghĩ đến tình cảnh ở Diễn Võ đường hôm đó.
Trong lòng nàng không khỏi thở dài.
Sở Vân Vân ý thức được, mình đã rơi vào lưới của Sở Hi Thanh, hầu như không thể tự kiềm chế.
Tên khốn kiếp này!
Sở Vân Vân nghiêng đầu nhìn về phía Sở Hi Thanh với ánh mắt ác liệt như đao.
Sở Hi Thanh tê cả da đầu, sống lưng lạnh toát.
Hắn cảm thấy mình rất khó vượt qua cửa ải này.
Nhưng đúng lúc này, Phong Tam lại che chắn ở trước người Sở Hi Thanh.
“Chủ mẫu đại nhân!”
Phong Tam chắp tay với Sở Vân Vân, vẻ mặt xúc động: “Chủ thượng ăn vụng ở bên ngoài quả thực là không đúng, nhưng mà hắn có hậu hoạn do huyết mạch Thần Dương, quả thật là phải dự phòng trước, bằng không với tốc độ thăng cấp huyết mạch của chủ thượng, cái huyết mạch Thần Dương này sớm muộn gì cũng trở thành trở ngại để hắn đánh vỡ giới hạn người và thần. Cái gọi là âm dương hấp dẫn nhau, Thần âm và Thần Dương vốn đã hấp dẫn lẫn nhau rồi.”
“Hơn nữa, chủ thượng còn trẻ tuổi, khí huyết tràn đầy. Cái gọi là ‘Ít người thì lại (hâm) mộ cha mẹ, biết ham muốn sẽ ngưỡng mộ trẻ đẹp, có thê tử thì lại mộ thê tử’. Ở cái tuổi này của hắn, không đủ định lực và việc khó tránh khỏi, kính xin chủ mẫu đại nhân bao dung một hai.”
Sở Hi Thanh không khỏi trố mắt ngoác mồm.
Hắn không ngờ Phong Tam sẽ chặn một cước vào một lúc.
Còn nói mình ăn vụng ở bên ngoài?
Ta và Vấn Thù Y trong sạch mà.
Mặc dù tên này đang bảo vệ hắn, nhưng lời nói lại làm cho người ta thấy khó chịu.
Lý Trường Sinh cũng rất giật mình.
Hắn nhìn Phong Tam với ánh mắt kính phục, nghĩ thầm không hổ là sư huynh của ta.
Không chỉ dám nhúng tay với chuyện nhà người ta, thậm chí còn dám nói lời mà người khác không dám nói.
Trên mặt Sở Vân Vân thì lại hiện ra một vệt đỏ bừng.
Cái tên Phong Tam này, nói cứ như nàng là một oán phụ chỉ biết đố kỵ vậy.
Còn cả cái gì mà có thê tử thì lại mộ thê tử.
Ý của Phong Tam là, ám chỉ Sở Hi Thanh bây giờ không có thê tử, tất nhiên sẽ ham trẻ đẹp?
Bạn cần đăng nhập để bình luận