Bá Võ

Chương 1736: Cầu viện

Ngôn ngữ của cô gái áo đen có khác biệt rất lớn với ngôn ngữ bây giờ.
Nhưng Sở Hi Thanh vẫn nghe hiểu.
Chín phân hồn của hắn vẫn luôn đọc các loại kinh thư, có thể nói hắn bây giờ cũng là người có học thức uyên bác.
Sở Hi Thanh không chỉ nhận ra ngôn ngữ của đối phương, đó là ‘Hà Lạc nhã âm’ được lưu truyền trong hoàng thất Nhân tộc ở mấy chục vạn năm trước, mà hắn còn hiểu đại khái lời nói của đối phương.
Hắn ngẩng đầu nhìn bóng người hư ảo ở trước mắt, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lại nhắm mắt lại.
“Cơ Dương?”
Đây chắc hẳn là nguyên thần hóa thể của Cơ Dương!
Thế gian này không có nhiều người biết nói ‘Hà Lạc nhã âm’, mà Cơ Dương là một trong số đó.
Thời khắc này, Lệ Hiên cũng kinh ngạc bật thốt: “Cẩn thận thi độc! Nơi này có thi độc của Vọng Thiên Hống đời đầu, tất cả mọi người đóng chặt lỗ chân lông và hô hấp! Nếu không muốn chết, tất cả đều lùi ra ngoài đi, nhanh!”
Sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến, đại đa số người đều lập tức bỏ chạy.
Vọng Thiên Hống đời đầu có uy danh hiển hách, nó đã làm cho mấy trăm vạn tướng sĩ của Huyền Hoàng thủy đế thi biến.
Trong đó còn có những chiến tướng hùng mạnh như Hậu Khanh, Doanh Câu và Tương Thần, thậm chí ngay cả con gái của Huyền Hoàng thủy đế cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Mấy người Ngụy Nguyên Tùng nghe vậy thì cũng biến sắc, cực kỳ kiêng kỵ.
Tuy rằng tu vị của bọn họ là nhất phẩm, nhưng cũng không tự tin có thể chống lại thi độc đã hủy hoại đại quân của Huyền Hoàng thủy đế.
Mấy vị hộ pháp và Nhật Già La, Quỷ Ảnh – Hà Thất đều hơi do dự.
Cơ Dương này rõ ràng là đến vì chủ thượng của bọn họ, như vậy đám thuộc hạ như bọn họ có nên đi hay không?
Nếu như đi quá quyết đoán, có thể bị Sở Hi Thanh coi là không đáng tin? Không trung thành hay không?
Sở Hi Thanh cũng không làm bọn họ khó xử.
“Tất cả mọi người lui ra đi!”
Sở Hi Thanh vừa nói chuyện vừa thuận tay ném Bạch Tiểu Chiêu ở trên đỉnh đầu và tiểu Tóc Húi Cua qua cho Phong Tam.
Hắn lập tức đè trường đao bên hông, sắc mặt nghiêm túc nhìn nhau với cô gái áo đen: “Các ngươi không giúp được gì, ở lại chỗ này cũng vô dụng.”
Bọn họ ở lại chẳng những vô dụng, mà còn có thể bị nhiễm thi độc.
Đám nội quỷ này dính thi độc hay không, Sở Hi Thanh cũng không quan tâm, càng không nói đến thương tiếc.
Hắn sợ là sau khi đám người này dính thi độc, thì sẽ gây họa cho quận Thái Sơn và Đông Châu.
Mấy người Bá Thiên Lai như được đại xá, vội vàng bay ra ngoài.
Lúc này, tuy rằng có rất nhiều ‘rắn’ màu đỏ tươi ngăn chặn đường đi, nhưng dường như đám ‘rắn’ này không quan tâm đến bọn họ, nên cũng không ngăn cản.
Lục Loạn Ly thì lại không thể bỏ Sở Hi Thanh ở lại mà rời đi.
Nàng liếc mắt nhìn bốn phía, liền cắn răng một cái, hai mắt đỏ lên, lắc mình về phía Sở Hi Thanh.
“Khốn khiếp! Lần này ngươi nợ ta…”
Nhưng khi Lục Loạn Ly tiếp cận Sở Hi Thanh, sắp sửa dùng Thần bảo của bản thân, bóng người Sở Vân Vân đã hiện ra ở sau lưng nàng.
Trong lòng Lục Loạn Ly nhất thời sinh báo động.
Nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng, thì một tay của Sở Vân Vân đã nắm cổ của nàng.
Sở Vân Vân chỉ nhẹ nhàng sờ qua, nàng liền ngất xỉu.
Sau đó, Sở Vân Vân ném thiếu nữ cho Thiết Cuồng Nhân.
“Làm phiền Cuồng Huynh đưa nàng ra ngoài!”
Thật ra Sở Vân Vân chỉ nhỏ hơn Thiết Cuồng Nhân hơn mười tuổi.
Trước kia gọi ‘Cuồng thúc’ là vì tình thế bắt buộc, miễn cưỡng mới có thể gọi ra khỏi miệng, bây giờ thì dù thế nào cũng không gọi nổi.
Nàng chú ý đến vẻ hỏi dò trong mắt Thiết Cuồng Nhân, liền lắc đầu nói: “Không cần lo lắng, chỉ nửa khắc là nàng sẽ tỉnh lại.”
Thật ra giao Lục Loạn Ly cho Trưởng Tôn Nhược Lam thì thích hợp xong.
Nhưng thân phận của Lục Loạn Ly khác thường, Sở Vân Vân suy nghĩ cẩn thận xong, vẫn quyết định giao cho Thiết Cuồng Nhân.
Sau đó, Sở Vân Vân quay đầu nhìn về phía Thời Tri Mệnh.
Giọng nói của nàng lành lạnh, còn ngậm lấy ý cảnh cáo: “Làm phiền các hạ trông nom một hai, nếu như ngươi muốn Sở Hi Thanh lấy thứ kia cho ngươi, và cả việc hợp tác sau này, vậy thì ngươi nhất định phải bảo vệ bọn họ bình yên vô sự!”
Sau khi mấy người Thiết Cuồng Nhân và Phong Tam rời khỏi đây, sẽ là thế cô lực đơn.
Tuy rằng Trưởng Tôn Nhược Lam và La Hán Tông mạnh mẽ, nhưng hai quyền khó địch bốn tay.
Dưới tình huống nàng và Sở Hi Thanh bị kiềm chế ở dưới mộ, rất khó nói đám khách khanh hộ pháp và đại trưởng lão của các thần tông kia sẽ làm gì.
Càng không biết Lạc Hoa Lưu Thủy – Nghiêm Long và mười mấy võ tu nhị phẩm tam phẩm bỏ chạy kia có trở về hay không.
Thời Tri Mệnh nhướng mày lên, sau đó chắp tay sau lưng, cười tiêu sái: “Yên tâm, bọn họ sẽ không có việc gì.”
Sở Vân Vân hơi gật đầu, sau đó bay về phía Sở Hi Thanh.
Toàn thân nàng là liệt diễm thiêu đốt, làm cho khí đen ở chung quanh phải bốc hơi.
Sở Vân Vân vẫn luôn dùng Tuyệt Thiên và Nhiên Thiên chi pháp để ứng đối với thi độc.
Dưới tuyệt đối thiêu đốt, dù là thi độc của Vọng Thiên Hống thì cũng không thể xâm nhập vào cơ thể nàng.
Bên phía Sở Hi Thanh thì càng đơn giản hơn.
Hắn dùng Nhai Tí Đao phản xạ lại tất cả mọi thứ ở ngoại giới, dù là thi độc vô hình vô chất cũng không ngoại lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận