Bá Võ

Chương 1988 - Thần âm x Thần Dương (5)

Tần Tịch Nhan lập tức căng thẳng.
Một khắc đồng hồ? Bọn họ có thể chịu đựng được một khắc đồng hồ sao?
Sở Hi Thanh thì lại lấy Nhai Tí Đao chống đỡ mũi kích của Tần Phụng Tiên.
Lúc này, không chỉ Phong Tam điên cuồng đánh chém Tần Phụng Tiên, mà bộ ‘ngôi sao La Hầu’ kia cũng xuất hiện.
Sáu cánh tay cầm sáu thanh thần đao nhị phẩm, điên cuồng chặt chém về phía Tần Phụng Tiên.
Sáu cánh tay của nó đều hóa thành tàn ảnh mà mắt thường khó nhìn thấy, khí thể lại vô cùng dũng mãnh.
Tần Phụng Tiên không chỉ phải ứng phó với kiếm của Phong Tam, mà còn phải đối phó với đao của nó.
Theo một trận ‘leng keng’, Tần Phụng Tiên lại bị ép phải lùi mấy bước.
Sở Hi Thanh thì phẩy tay áo, vẻ mặt ung dung thoải mái, bễ nghễ và khinh thường: “Còn không chịu bỏ qua sao? Sở mỗ đã đến, liền không cho phép các ngươi làm càn. Thừa dịp thê tử của ta còn chưa đến, các ngươi cút đi thì tốt hơn đấy.”
Tần Phụng Tiên lại cười gằn một tiếng.
Ba người trước mặt này, kẻ vướng tay nhất chính là Phong Tam.
Giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, khiến Tần Phụng Tiên hoài nghi, đây thật sự là một nhị phẩm hạ?
Kiếm mạnh, tâm chí kiên cường, thiên quy cao, đủ để tiến vào top 50 Thiên Bảng!
Người này còn am hiểu Bình Thiên Kiếm, không chỉ tăng lực lượng của bộ ‘ngôi sao La Hầu’ kia lên đến nhất phẩm đỉnh phong! Mà bản thân hắn và Sở Hi Thanh cũng được cường hóa.
Có điều, chút trình độ này vẫn chưa đủ để hắn phải kiêng kỵ.
Tần Phụng Tiên chỉ kiêng kỵ một người, đó chính là Tần Mộc Ca!
Nàng đang ở nơi nào? Vẫn ở Nghiêm Châu thật sao?
Tiện nhân Tần Tịch Nhan này, thế mà còn biết cầu viện với tỷ tỷ!
Tiện nhân này không sợ Tần Mộc Ca sẽ xé xác nàng sao?
Hắn âm thầm cảnh giác, thần niệm tìm tòi bốn phía nhiều lần, nhưng lại chưa phát hiện bóng người của Tần Mộc Ca.
Cùng lúc đó, Tần Phụng Tiên lại trượt lùi vài trượng, rồi lập tức chém ra một đạo kích quang như phích lịch, bức lui Phong Tam đang như hình với bóng với hắn.
Hắn nhìn Sở Hi Thanh và cả bộ ‘ngôi sao La Hầu’ ở phía sau Sở Hi Thanh, hai mắt ngưng lại: “Tần Mộc Ca đang ở Nghiêm Châu thật?”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì lại cười nhe răng: “Ngươi đoán?”
Ầm!
Đúng lúc này, Tần Phụng Tiên lại hóa thành một đạo tàn ảnh, đột phá kiếm quang của Phong Tam.
Trên mặt hắn ngậm lấy ý cười vui sướng và vẻ tàn khốc.
“Ta cần gì phải đoán?”
Mặc kệ Sở Vân Vân đang ở đâu cũng không quan trọng.
Chỉ cần có chút thời gian, trong vòng mười cái hô hấp, nhiều nhất là ba mươi cái hô hấp, hắn nhất định có thể giết chết Sở Hi Thanh!
Dù ‘Bàn Cổ thần phong’ của Sở Hi Thanh cũng tuyệt đối không thể bảo vệ hắn!
Hơn nữa, dù cho Sở Vân Vân có chạy đến đúng lúc, Tần Phụng Tiên cũng có tự tin có thể toàn thân trở ra dưới thương của Sở Vân Vân.
“Ngươi đến đây cũng hợp ý ta! Hôm nay lão phu sẽ mai táng ngươi và tiện nhân này ở đây!”
Theo song kích của Tần Phụng Tiên vung lên, hai mảnh kích cương chói mắt màu đỏ thắm kéo dài trên không trung, nhìn tựa như là phượng hoàng giương cánh, cực kỳ hùng vĩ.
Tần Tịch Nhan ở phía sau nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Đó là thức ‘cực chiêu Gần Thần’ trong Vạn Thần Kiếp truyền thừa của Tần gia… Khiếp Quỷ Thần!
Tổ tiên của Tần gia xuất thân từ Vô Tướng thần tông, Vạn Thần Kiếp nhà bọn họ thật ra là lấy Tru Thiên Đao làm trụ cột, kết hợp với rất nhiều võ đạo lộn xộn trên thế gian mà thành.
Nghe đồn khi vị tổ tiên đời đầu kia của Tần gia sáng tạo ra chiêu thức này, thì vị Cự thần đang giao chiến với hắn đã khóc thảm.
Sở Hi Thanh… hắn chết chắc rồi!
Khi ý niệm này vừa lóe lên trong đầu Tần Tịch Nhan, nàng liền nghe thấy Sở Hi Thanh nói với giọng lạnh lẽo: “Thần Ý Như Tâm!”
Cũng trong khoảnh khắc này, trước người Sở Hi Thanh bùng nổ ra một tiếng nổ vang lực lớn.
Sóng khí lan tràn ra bốn phía, vô số mảnh vỡ cương lực bắn ra tứ phía.
Tần Tịch Nhan thế mà lại không cảm ứng được bất kỳ lực xung kích nào, nàng trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Thân thể của Sở Hi Thanh vẫn lù lù bất động tại chỗ.
Nhưng mặt đất dưới chân hắn đã lún xuống 12 trượng, còn có vô số vết rách lan tràn ra bốn phía.
Khi bụi mù tung bay, đoàn mây hình nấm vọt thẳng lên trời, thì Tần Phụng Tiên lại nhíu mày nhìn một mảnh ánh sáng màu bạch kim ở trước người Sở Hi Thanh.
Hắn vô cùng kinh ngạc, miệng lại lẩm bẩm một câu: “Vĩnh Hằng Bích Chướng!”
Đây chính là năng lực bắt nguồn từ thiên phú Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết!
Vấn đề là, vì sao Vĩnh Hằng Bích Chướng của Sở Hi Thanh lại có thể mạnh như vậy?
Sở Hi Thanh vừa dùng Nhai Tí Đao đẩy chín phần mười lực lượng của hắn xuống mặt đất.
Nhưng một phần mười còn lại này, cũng không phải thứ mà Vĩnh Hằng Bích Chướng của Sở Hi Thanh có thể chịu đựng được.
Con ngươi của hắn bỗng co rút lại, nói với vẻ không thể tin nổi: “Ngươi đã thăng cấp tam phẩm!”
Sở Hi Thanh thì lại cười ha ha.
Hắn nhìn như rất thê thảm, thất khiếu chảy máu. Nhưng chỉ chớp mắt đã khôi phục như lúc ban đầu.
“Xem ra cái gọi là Thiết Kích Vô Địch cũng chỉ có vậy!”
Vào giờ khắc này, Cửu Diệu Thần Luân kiếm trên đỉnh đầu của hắn đã lấp lóe hàn quang.
Bộ ‘ngôi sao La Hầu’ kia cũng đã súc thế tụ lực xong.
Kiếm quang trên tay của Phong Tam cũng hiện ra ánh xanh đầy nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận