Bá Võ

Chương 2485 - Nghi hoặc (3)

Sở Hi Thanh áp chế những suy nghĩ lung tung: “Tiễn Tiễn, sau khi ta rời đi, trong nước có chuyện gì không?”
Hắn vừa hỏi vừa thích ứng với Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ đột nhiên tăng mạnh của mình.
Long khí óng ánh hóa thành 12 đầu Ứng Long, chúng bắt đầu xoay quanh cơ thể hắn, thể hiện ra thần uy hùng vĩ.
Sở Hi Thanh phát hiện mình đã có thể thả Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ ra ngoài, có thể điều khiển từ xa.
Giống như Kiến Nguyên đế lúc trước, có thể dùng Cửu Long Thần Thiên Thủ để trấn U Châu.
“Trong nước không có biến cố gì.”
Kế Tiễn Tiễn hơi suy ngẫm, liền hiểu Sở Hi Thanh đang định hỏi cái gì: “Có người nói năm nay mưa thuận gió hòa, đại đa số quốc thổ đều được mùa. Thần chúc mừng bệ hạ!”
Được mùa, lòng dân Đại Luật liền ổn định.
Sở Hi Thanh gật đầu, hắn cũng đoán là như thế.
Đây nhất định là dân chúng Đại Luật có thu hoạch.
Nếu muốn bách tính tín phục, như vậy nói ngàn nói vạn cũng không bằng để bọn họ nhận được tiền tài và lương thực.
Sở Hi Thanh chợt hỏi: “Như vậy hoàng hậu đâu? Hoàng hậu đâu rồi?”
“Hoàng hậu nương nương đã trở về từ ba ngày trước.”
Lời nói của Kế Tiễn Tiễn hơi chậm lại, tiếp tục đáp: “Khi đó ta thấy hình như nương nương bị thương nặng, nhưng vẻ mặt của nương nương lại rất nhẹ nhàng, không giống như là trọng thương.”
“Sau khi nương nương trở về, lập tức vào ‘Khôn Ninh cung’ tu hành, nói là muốn bế quan, không muốn người nào quấy rầy. Nhưng trước đó nương nương đã dặn dò, nếu bệ hạ trở về, có thể trực tiếp đi tìm nương nương.”
“Vậy sao?”
Sở Hi Thanh hơi kỳ lạ, sao lại còn bế quan?
Còn bị thương nặng? Nặng đến mức nào?
Mình lên cấp nhất phẩm, độc chú của Sở Vân Vân cũng bị giải quyết mới đúng chứ?
Trong phàm giới này, còn có ai có thể làm nàng trọng thương?
Trận chiến đó, dù đối thủ của Sở Vân Vân là Tổ thần, nhưng không cần đối kháng chính diện, hẳn là không đáng lo mới đúng.
Hắn đè nén nghi ngờ trong lòng: “Thông báo tất cả nội thần và huân quý tam phẩm trở lên, trẫm sẽ chuẩn bị cử hành một trận ‘Nhiên Huyết pháp tế’ ở quy mô lớn.”
Tòa Tiết Thần Bi mà hắn mang về, cũng nên phát huy tác dụng rồi.
Sau đó, Sở Hi Thanh lại đạp một bước, trực tiếp đi vào trong thành Tần Hoài.
Lúc này, rất nhiều đại thần lấy Kiếm Tàng Phong cầm đầu đã nghênh đón ở cửa hoàng cung.
“Không cần như vậy, trẫm không thích mấy cái lễ nghĩa sáo rỗng này.”
Sở Hi Thanh trực tiếp phát một đạo cương lực, nâng mấy người Kiếm Tàng Phong đang cúi chào lên: “Nội các có thể thương nghị chuyện bắc phạt trước, trù bị lương thảo thế nào, dụng binh ra sao, tất cả phải có kế hoạch. Chờ trẫm rảnh rỗi, sẽ triệu tập mọi người lên triều và quyết định.”
Mấy người Kiếm Tàng Phong nghe vậy thì hơi nhíu mày, tất cả đều nhìn nhau một chút.
Mấy tháng trước, triều Đại Luật đã ký kết hiệp nghị đình chiến, hiện giờ vẫn chưa hết thời gian, còn tám tháng nữa.
Khi đó song phong ký kết dưới sự chứng kiến của ba đại Chiến thần, nên cần phải tuân thủ.
Nhưng quả thực là có thể chuẩn bị việc bắc phạt từ trước.
Triều Đại Luật bây giờ, mặc kệ là lòng dẫn hay sĩ khí, hoặc là quốc lực, quân lực, thì đều tăng trưởng rất lớn, thời cơ bắc phạt đã ổn, vậy còn giữ Đại Ninh kia làm gì?
Lúc này tự nhiên phải lấy thế thái sơn áp đỉnh để quét ngang thần châu.
Sau đó, tiếng nói của Sở Hi Thanh lại truyền vào trong tai của bọn họ: “Không thể bất cẩn, Đại Ninh tuy suy sụp, nhưng thần lực của các thần lại rất mạnh. Đối thủ của chúng ta, có thể là người khác.”
Kiếm Tàng Phong nghe được câu này, tâm thần không khỏi hơi động.
Hắn nghe ra từ trong giọng nói của Sở Hi Thanh, tựa như Sở Hi Thanh rất hi vọng các thần sẽ tham dự vào trận tranh đấu hoàng thống Thần Châu này.
Sở Hi Thanh đã bước vào trong điện chính của Trung cung.
Để cho hắn bất ngờ là, Sở Vân Vân không tu hành hoặc dưỡng thương ở đây, mà là nằm ngửa trên long sàng.
Nàng hai mắt nhắm nghiền, rơi vào trạng thái ngất xỉu.
Áo giáp trên người Sở Vân Vân cũng nằm trong trạng thái tàn tạ.
Dưới áo giáp là mấy chục đạo vết thương sâu đến tận xương, máu thịt tràn trề. Thậm chí còn có tàn lửa đang thiêu đốt trên miệng vết thương.
Từ đó có thể thấy nàng bị thương nặng, còn không kịp xử lý thương thế, cũng không kịp thay giáp.
Nhưng bản thân Sở Vân Vân hẳn là còn ý thức, hiện giờ vẫn có rất nhiều lực lượng thiên quy tràn ra từ trong cơ thể nàng.
Đó đều là lực lượng thiên quy bị Sở Vân Vân trục xuất ra ngoài, đại đa số đều là thiên quy Hỏa.
Con ngươi Sở Hi Thanh hơi co rút lại.
Hắn chỉ cảm ứng tình hình cơ thể của Sở Vân Vân một chút, sắc mặt đã âm trầm như nước.
Sở Hi Thanh vén lọn tóc trên trán Sở Vân Vân, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt của nàng, nhất thời lòng đau như cắt.
“Tiểu Chiêu!’
Bạch Tiểu Chiêu ngồi trên đỉnh đầu hắn lập tức dùng pháp khí bên ngoài, giúp hắn liên hệ với Lê Sơn Lão Mẫu ở cách xa trăm vạn dặm.
Sở Hi Thanh áp chế lửa giận trong lòng, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh lại: “Lão Mẫu, Vân Vân bị làm sao vậy? Sao lại bị thương nặng như vậy?”
Sau khi trận chiến kia kết thúc, hắn còn liên hệ với Sở Vân Vân.
Khi đó Sở Vân Vân vẫn bình thường.
Trong lòng Sở Hi Thanh cũng hơi oán giận Lê Sơn Lão Mẫu, Sở Vân Vân thế mà lại bị thương nặng như vậy? Làm sao không báo chuyện này cho hắn biết?
Lê Sơn Lão Mẫu nghe vậy thì lại cực kỳ bất ngờ: “Vân Vân bị thương nặng? Ta không biết. Bây giờ nàng thế nào?”
Tại cuộc chiến ở Bất Chu sơn, nàng và Sở Vân Vân đều bình yên vô sự.
Hỏa Thần – Diễm Dung tuy cực kỳ tức giận, nhưng cuối cùng vẫn ngồi nhìn bọn họ rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận