Bá Võ

Chương 2020 - Sở Hi Thanh vượt xa quá khứ (3)

Quả nhiên, một cái chớp mắt tiếp theo, hai đạo độn quang mà mắt thường khó nhìn thấy đã bay đến từ chân trời.
Đó là hai đạo độn quang một vàng một xanh, khi hàng lâm chiến trường thì trực tiếp khóa chặt lấy Sở Hi Thanh.
Tiếu Hồng Trần cũng nhận ra chúng… đó là hai con ‘Đại La thần nghĩ’… ‘Ve vàng sáu cánh’ và ‘Bọ ngựa bốn tay’.
Ve vàng sáu cánh và Bọ ngựa bốn tay đều là dị trùng sinh ra từ thời đại hỗn độn.
Hai con đều có độn pháp và tốc độ đánh chém vô đối thiên hạ.
Trong đso, độn pháp và đao của Ve vàng sáu cánh nhanh hơn, lực lượng và lực bộc phát của Bọ ngựa bốn tay lại mạnh hơn.
Chúng nó lấy Sở Hi Thanh lam tâm điểm, một cái hô hấp đã đánh chém không dưới năm ngàn kích.
Sở Hi Thanh dù có Cửu Diệu Thần Luân kiếm và ‘ngôi sao La Hầu’ thì cũng không thể chống đỡ.
Nhưng thân thể hắn liên tục chuyển đổi thành cuồng phong và lôi, nếu thật sự không chuyển đổi kịp, thì liền sử dụng Vân Ảnh Thuấn Thân và Quang âm Thuấn Bộ để né tránh.
Mặc cho bọn họ đánh chém thế nào, thì cũng không thể đánh trúng Sở Hi Thanh, lại còn phải cẩn thận bị Nhai Tí Đao phản xạ lại.
Dù sao vật thể tốc độ càng cao, thì phải gánh chịu lực lượng càng mạnh.
“Tiên Phong Lôi Thể!’
Tiếu Hồng Trần không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Tiên Phong Lôi Thể của Sở Hi Thanh cũng đã mạnh đến mức võ tu Thiên Bảng không thể làm gì rồi sao?
Người này quả thực là không có kẽ hở nào!
Nếu bọn họ muốn uy hiếp bản thể của Sở Hi Thanh, thì phải đánh vỡ phòng ngự của Nhai Tí Đao trước.
Nhưng mà chỉ đánh vỡ Nhai Tí Đao vẫn là chưa đủ, bọn họ còn phải có năng lực đánh trúng Sở Hi Thanh, cái này cần phải phá giải độn pháp quỷ dị của tên này trước.
Vấn đề là sau độn pháp quỷ dị, Sở Hi Thanh còn có một tầng phòng ngự là Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ, ngoài ra còn có Bá thể cực kỳ mạnh mẽ.
Cho đến nay, Tiếu Hồng Trần còn không thể kích thích ra dù chỉ là một tầng ngoại cương của Sở Hi Thanh…!
Kẻ địch như vậy, quả thực là buồn nôn đến cực điểm!
Lúc này, khí thế của Sở Hi Thanh không giảm mà lại tăng.
Hắn liên thủ với ‘ngôi sao La Hầu’, một đám đao khí sắc bén nhằng nhịt khắp nơi, hình thành một lưới đao dày đặc và rộng đến ngàn trượng, bao trùm chu vi 30 dặm.
Mặc kệ là Tiếu Hồng Trần hay Chu Minh Nguyệt, hoặc Ve vàng sáu cánh và Bọ ngựa bốn tay, tất cả đều bị áp chế dưới lưỡi đao này!
“Ba vị! Tiếp tục như vậy thì không ổn.”
Chu Minh Nguyệt chỉ cảm thấy đắng chát, hắn dùng thần niệm liên hệ với ba người còn lại: “Người này càng quần chiến thì càng mạnh, nhiều người cũng vô ích. Trừ phi là tồn tại tuyệt đối mạnh hơn hắn, thì mới có thể chiến thắng, bằng không thì cũng hết cách. Huống hồ còn có Cực Đông Băng Thành…”
“Lùi!”
Đây là Ve vàng sáu cánh, bóng người của hắn dừng lại giữa không trung, hiển lộ ra dáng vẻ của đại nội Ty lễ giám chưởng ấn Trấn Thiên Lai.
Kẻ này hơi súc thế, làm cho ba đôi cánh đao phía sau lưng hắn rung động kịch liệt, lập tức có vô số đao khí dâng lên.
Lúc này, tốc độ xuất thủ của con Bọ ngựa bốn tay kia cũng đột nhiên tăng lên gấp đôi!
Bốn cánh tay của nó bành trướng, đao răng cưa ở trên tay cũng kéo dài ra.
Tốc độ của nó không chỉ tăng gấp đôi, mà tốc độ múa đao cũng tăng gần ba phần mười!
Điều này khiến cho không gian quanh đây xuất hiện các loại tia lửa nhiều màu sắc, tiếng kim loại va chạm chấn động tận mây xanh, vô số mảnh vỡ cương lực càn quét tất cả cây cỏ trong phạm vi, mắt đất cũng thủng trăm ngàn lỗ.
Thậm chí ngay cả gò núi ở chung quanh cũng không chịu nổi, bắt đầu sụp đổ.
Hai con ‘Đại La thần nghĩ’ này không thể đánh trúng bản thể của Sở Hi Thanh, liền tập trung về phía ‘ngôi sao La Hầu’ và song đao trong tay Sở Hi Thanh.
Thân thể của Sở Hi Thanh có thể chuyển hóa thành cuồng phong và lôi đình, nhưng đao trong tay hắn thì không.
Tiếu Hồng Trần và Chu Minh Nguyệt thấy thế thì nhất thời vui mừng khôn xiết.
Bóng người bọn họ đều lóe lên, bay thẳng về phía tây.
Hai người đều dốc hết sức lực, thậm chí là không tiếc thiêu đốt khí huyết, bạo phát nguyên lực bản nguyên, hóa thành hai đạo cầu vồng bay về phía xa.
Hai con ‘Đại La thần nghĩ’ kia không thể kiềm chế Sở Hi Thanh quá lâu.
Hơn nữa, dù là sâu kiến thì cũng yêu quý tính mạng của mình.
Tiếu Hồng Trần đoán là mình chỉ có một cái hô hấp thể thoát thân.
Một cái hô hấp sau, nếu hắn không thể chạy ra ngoài trăm dặm, vậy thì hắn chết chắc rồi!
Còn về mấy vị võ tu nhị phẩm bên dưới kia, Tiếu Hồng Trần đã không lo nổi rồi.
Bọn họ có thể chạy thoát thì tốt, trốn không thoát thì đó là mệnh của bọn họ.
Mà chỉ một cái hô hấp sau, hai con Ve vàng sáu cánh và Bọ ngựa bốn tay đều bay lên, lại hóa thành hai đạo độn quang vàng và xanh, đồng thời bay về phía chân trời.
Độn quang của chúng nhanh như sét đánh chớp giật, chỉ chớp mắt đã bay lên tầng mây thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận