Bá Võ

Chương 822: Sở Nhất Đao (2)

Lệ Thiên Công nhất thời nổi giận.
Hắn vừa nghe đã hiểu cái từ ‘liếm’ này là có ý gì, lòng thầm nói ngươi mới liếm, cả nhà ngươi đều liếm!
Huống hồ, hắn thật lòng ái mộ Thiên Diệp Tiên Tử, có lời nói ‘phải chân thành và kiên định’.
Lệ Thiên Công tin tưởng, chỉ cần mình trì duy sự chân thành và kiên định này, nhất định sẽ làm Thiên Diệp Tiên Tử cảm động.
Gần đây, tiên tử đã từng cười với hắn hai lần.
Người này còn trẻ tuổi, hắn biết cái đếch gì?
Tuy nhiên, ngay khi Lệ Thiên Công đang định đáp lại, bên cạnh hắn liền truyền đến một giọng nói mềm mại, nhưng lại lạnh lùng và nghiêm nghị như mùa đông: “Các hạ, mời nhường một chút.”
Lệ Thiên Công liếc mắt nhìn qua, phát hiện đó là một thiếu nữ có khuôn mặt trứng ngỗng, mày liễu, tròng mắt màu xanh lam.
Nàng có vẻ hơi suy yếu, nhưng trong mắt lại chất chứa một vệt sắc bén, một thân quần trắng, hiển lộ phong thái xuất trần.
Đây rõ ràng là một vị thuật sư, nhưng cũng cõng vài hòm sách rất to.
Lệ Thiên Công không khỏi kinh ngạc, lòng thầm nghĩ cô bé này là ai, tuổi còn trẻ mà khí chất lại xuất chúng như vậy?
Hắn vừa mới nghĩ đến đây, lại nghe thấy một giọng nói lanh lảnh, sáng ngời và tràn đầy sức sống của thiếu nữ.
Nàng không chút khách khí: “Chó ngoan không cản đường, làm phiền tránh ra!”
Đó là một thiếu nữ mặc quần trắng có thêu hoa hồng, đầu mang trang sức hoa hồng.
Chính là Lục Loạn Ly.
Nàng cũng cõng mười mấy hòm hành lý được buộc bằng dây thừng, đi qua bên cạnh Lệ Thiên Công.
Cùng lúc đó, nàng cũng lạnh lùng nhìn Lệ Thiên Công một chút.
Người này, khiến người ta rất khó chịu.
Chính bản thân mình vô năng, lại đi phát tiết lên người khác? Đây tính là chuyện gì?
Lệ Thiên Công còn không kịp phản ứng, lại bị mấy rương hành lý chen cho lùi lại vài bước, hắn lại nhìn thấy hai thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp đi qua trước người hắn.
Bạch Tiểu Chiêu bĩu môi, cũng lạnh lùng nhìn Lệ Thiên Công một chút.
Vừa rồi, nàng cảm nhận được tên này có sát ý với Sở Hi Thanh, khiến cho nàng rất cảnh giác, trong lòng cũng rất không thoải mái.
Nếu như không phải Sở Hi Thanh dùng ý niệm để động viên và khuyên bảo nàng, thì nàng đã một móng vuốt đánh lên mặt người này rồi.
Kế Tiễn Tiễn thì lại mỉm cười hiền lành: “Nhờ một chút.”
Khi nàng vừa dứt lời, Sở Vân Vân bỗng nhiên ‘lơ đãng’ và nghiêng về một bên.
Mười mấy cái rương hành lý ở sau lưng nàng, nhất thời giống như núi đè về phía Lệ Thiên Công.
Lệ Thiên Công khẽ cau mày, vô thức đưa tay lên chống đỡ.
Nhưng khi tay của hắn vừa tiếp xúc với đồng hành lý này, Lệ Thiên Công liền biến sắc, tay hắn giống như bị kim châm đâm vào, làm hắn không thể không thu tay lại, đồng thời bị ép phải lùi vài bước về sau, không thể không đứng sát vào tường.
Những rương hành lý kia cũng trực tiếp ép đến trước mặt hắn.
Nhưng khi những rương gỗ kia sắp tiếp xúc với sống mũi của Lệ Thiên Công, thì bỗng nhiên chúng lại bị thu trở về.
Kế Tiễn Tiễn lại buộc chặt dây thừng: “Ngại quá, cõng hơi nhiều đồ, không làm ngươi bị thương chứ?”
Khí tức của Lệ Thiên Công cứng lại, hắn nhìn thấy sát ý ở trong mắt của Kế Tiễn Tiễn. Cũng có thể cảm giác được một luồng lạnh lẽo vì sợ hãi đang xông lên trán mình.
“Làm người, phải biết mình là ai. Ngươi thấy ra cõng nhiều đồ vật như vậy, quả thật là có chút không biết tự lượng sức.”
Nụ cười của Kế Tiễn Tiễn đã chuyển thành lạnh lẽo: “Ngươi tính là thứ gì? CŨng dám nói Kỳ chủ nhà ta là nghé con không sợ hổ? Chỉ là một Luyện khí sư mà thôi, nếu còn dám nói năng lỗ mãng với Kỳ chủ nhà ta, liền làm thịt ngươi!”
Sau đó, nàng tiếp tục cõng đống hành lý, đi theo đuôi mấy người trước mặt.
Phía sau là Diệp Tri Thu và Chu Lương Thần, hai người đều không nói gì, nhưng đều đè binh khí trên người, ánh mắt nhìn Lệ Thiên Công cũng cực kỳ lạnh lẽo.
Sắc mặt Lệ Thiên Công đã tái nhợt.
Tính tình của hắn được xưng là cổ quái, nhưng lúc này cũng chỉ có thể kiềm chế lửa giận chứ không dám phát tác.
Lệ Thiên Công nhìn tay của mình một chút, phát hiện tay của mình có vô số lỗ thủng nhỏ như bị kim đâm.
Đây rõ ràng là một môn bí pháp võ đạo mạnh mẽ và được lưu truyền rộng rãi trên giang hồ, Thiên Châm kình, động kim xuyên thạch, có hiệu quả phá cương phá pháp.
Sau đó, Lệ Thiên Công lại không thèm để ý mà phất tay, quay đầu nhìn bóng lưng của Sở Hi Thanh với ánh mắt kỳ dị.
Lòng thầm nói tên này rốt cuộc là ai? Võ lâm quận Tú Thủy có một nhân vật như vậy từ bao giờ?
Một năm trước, khi hắn đến Bồng Lai Bất Dạ thành, thì quận Tú Thủy vẫn không có một người như vậy.
Còn cả mấy cô bé bên cạnh hắn nữa, nhìn qua đều không phải nhân vật tầm thường, tất cả đều là tuyệt đại giai nhân, quốc sắc thiên hương.
Cái tên này rất lợi hại, bên cạnh có nhiều cô gái xuất sắc như vậy.
Lệ Thiên Công cũng tò mò không thôi, những cô gái này có quan hệ gì với Sở Hi Thanh? VÌ sao lại tụ tập ở bên người Sở Hi Thanh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận