Bá Võ

Chương 1420: Bánh bao thịt ném chó

Sau đó, sắc mặt Kế Tiễn Tiễn cũng khôi phục yên lặng, nàng ôm quyền rồi cúi người: “Việc ta muốn nói chính là việc này, cũng muốn nói lời xin lỗi với chủ thượng. Một năm trước, Quý mỗ thì tìm kiếm tung tích Nghịch Thần Kỳ, nên đã thay tên đổi họ để ẩn núp tại Thiết Kỳ Bang. Việc này là Quý mỗ thân bất do kỷ, nếu có đắc tội ở nơi này, xin chủ thượng thứ lỗi.”
‘A. . .” Sở Hi Thanh vội vàng lắc đầu: “Xin lỗi gì chứ? Một năm qua, Tiễn Tiễn ngươi ở bên cạnh ta, không chỉ không làm hại ta, mà còn giúp ta và Thiết Kỳ Bang rất nhiều, hơn nữa làm việc gọn gàng chu đáo, là phụ tá đắc lực của ta. Ta vui mừng còn không kịp, sao lại trách tội?”
Kế Tiễn Tiễn nghe vậy thì không khỏi nghiến răng, âm thầm oán giận.
Nàng suy nghĩ lại, quả thực là mình giống như Sở Hi Thanh nói, không hại Sở Hi Thanh chút nào, trái lại còn ra sức làm trâu làm ngựa cho hắn.
Kế Tiễn Tiễn đè nén tâm tư trong lòng, giả vờ lạnh nhạt nói: “Chủ thượng không trách thì tốt rồi. Ngoại trừ xin lỗi ra, ta còn muốn nói lời từ biệt với chủ thượng. Vân Hải tiên cung đã kết thúc, như vậy ta phải trở về kinh thành, xin chủ thượng bảo trọng.”
Khóe môi Sở Hi Thanh không khỏi giật giật.
Tuy rằng hắn đã có linh cảm từ trước, nhưng nghe Kế Tiễn Tiễn nói vậy thì vẫn hơi khó chịu.
Cái hệ thống rách này, chả có tác dụng mịa gì cả.
Hắn dùng nhiều điểm như vậy, nhiều thẻ Gần Mực Thì Đen như vậy, lại không thể nhuộm đen Kế Tiễn Tiễn.
Hơn nữa. . . không nỡ.
Một năm nay, hắn cũng rất yêu thích cô bé này.
Sở Hi Thanh hít một hơi, giọng nói thành khẩn: “Không thể ở lại sao? Nhất định phải trở về Cẩm y vệ sao? Thật ra chức Thiên hộ kia không làm cũng được, hay là người điều đến dưới trướng ta, bây giờ ta cũng là Phó vạn hộ mà.”
Tâm thần Kế Tiễn Tiễn chấn động.
Thật ra nàng rất muốn ở lại bên cạnh Sở Hi Thanh, tuy rằng bản thân nàng cũng không hiểu là tại sao.
Tên trước mắt này rõ ràng là rất xấu bụng, thật sự không phải một cấp trên tốt.
Sau đó, Kế Tiễn Tiễn lại khẽ lắc đầu: “Nhất định phải trở về, ta không có lý để không trở về.”
Nghĩa phụ của nàng chính là Bảy đời Thượng phụ - Độc Cô Thủ.
Nghĩ phụ nuôi dưỡng nàng thành người, dạy võ đạo cho nàng, lại đưa nàng vào Cẩm y vệ, sao nàng có thể bỏ nghĩa phụ mà đi vào lúc này?
Sở Hi Thanh lại không bỏ qua, hắn tiến lên vài trước, nhìn chằm chằm vào mặt Kế Tiễn Tiễn: “Vấn đề là, ngươi có thể không về, đúng không? Sau khi chúng ta vượt qua kiếm ý như lạch trời kia, ngươi đã giết những người kia, mà đó là người của triều đình, đúng không? Tiễn Tiễn ngươi phải trả lời cấp trên và triều đình thế nào?”
Thân thể mềm mại của Kế Tiễn Tiễn chấn động.
Chủ thượng ở cách xa mười mấy dặm mà còn có thể nhìn thấy?
Không đúng!
Kế Tiễn Tiễn chợt nhớ đến Sở Vân Vân.
Sở Hi Thanh không nhìn thấy, nhưng Bá Võ Vương Tần Mộc Ca thì nhất định có thể.
Nàng lập tức cảm nhận được hô hấp của Sở Hi Thanh, trái tim lập tức đập ‘thình thịch’.
Người này. . . thật sự là quá gần.
Nội tâm Kế Tiễn Tiễn nhất thời rối loạn không chịu nổi: “Những người kia đều là tội phạm của triều đình, trên tay đều có ít nhất trăm mạng người vô tội, đều là kẻ chết chưa hết tội. Chủ thượng, thứ cho ta không thể ở lại bên cạnh ngài. Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, ngài không cần khuyên nữa.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì cười khổ.
Hắn biết Kế Tiễn Tiễn đã quyết định rồi.
Hắn lại thở dài một tiếng, ánh mắt đầy tiếc nuối: “Thôi! Ngươi muốn về thì về đi, từ lần từ biệt này, trời nam đất bắc, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.”
Kế Tiễn Tiễn lại cúi đầu hành lễ lần nữa.
Trong lòng nàng vẫn đang suy nghĩ, lần từ biệt này, núi dài sông rộng, chắc không thể gặp lại.
Nàng không muốn phản bội thái sư, lại càng không muốn đối địch với Sở Hi Thanh, vì vậy vẫn không gặp thì hơn.
Lúc này, Sở Hi Thanh đầy thất vọng mà quay người rời đi.
Tâm trạng vui vẻ khi nhận được Vân Hải tiên cung đã biến mất hơn nửa.
“Chủ thượng!’ Lúc này, Kế Tiễn Tiễn bỗng nhiên gọi Sở Hi Thanh: “Chủ thượng có thể khuyên Bá Võ Vương điện hạ không? Ta biết cái chết của điện hạ nhất định có âm mưu vô cùng to lớn, thậm chí thiên tử cũng tham dự vào. Nhưng mà thiên hạ an bình không dễ, mời điện hạ vì muôn dân thiên hạ mà tạm thời. . .”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì nhếch miệng cười, hắn không chờ Kế Tiễn Tiễn nói xong, liền trực tiếp đánh gãy lời nói của nàng: “Tiễn Tiễn ngươi có biết thân phận chân chính của ta không?”
Vẻ mặt Kế Tiễn Tiễn sững sờ.
Nàng quả thực là đã đoán ra thân phận của Sở Hi Thanh.
Nếu vị chủ thượng này của nàng không phải huynh muội với Sở Vân Vân, như vậy hắn rốt cuộc là ai?
Tuyệt đối không thể là hào tộc lụi bại ở quận Thái Sơn lưu vong sang quận Tú Thủy được.
“Không đoán được? Như vậy người Minh hôn với Bá Võ Vương, bị chôn sống trong lăng mộ Bá Võ Vương là ai?” Sở Hi Thanh mỉm cười nhìn Kế Tiễn Tiễn: “Ngươi còn muốn ta khuyên nàng từ bỏ việc báo thù?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận