Bá Võ

Chương 1840: Thất Sát thần thủ (3)

“Không xác định, chắc hẳn khoảng năm mươi đến bảy mươi người.”
Tố Phong Đao lắc đầu: “Nhưng trong đó không có quá ba nhất phẩm.”
Trên vùng biển này, cao thủ nhiều như sao trên trời, ngay cả Siêu Phẩm cũng có bảy vị.
Ngày bình thường, rất khó nhìn thấy những nhân vật như vậy, nhưng ngày hôm nay thì lại ra hết.
Còn cảnh giới nhất nhị tam phẩm thì lại nhiều như lông trâu.
Sở dĩ ít người có thể tiến vào Thái Vi Viên như vậy, cũng không phải là do bốn người bọn họ, mà còn có thế lực khắp nơi quấy rối và cản trở.
Nếu ta không vào được, vậy các ngươi cũng đừng hòng vào trong.
“Năm mươi đến bảy mươi người? Cái này thì hơi rắc rối rồi!”
Lý Trường Sinh nhíu chặt lông mày.
Đám võ tu nhị phẩm tam phẩm kia thì không đáng sợ, dù là ba vị nhất phẩm kia thì cũng không phải là đối thủ của Sở Vân Vân.
Chỉ sợ là có thần linh mượn thể hàng lâm.
Lý Trường Sinh không hiểu.
Thái Vi Viên ngày xưa đã làm việc gì? Lại khiến cho một đám thần linh cùng ra tay, suýt nữa để bọn họ xe cát dã tràng.
“Cuộc chiến này, tông ta đã chiếm tiên cơ. Hai người Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân là thiên kiêu chưa từng có, tông chủ phải tin tưởng bọn họ.”
Mạch Đan Thư vừa ho khan vừa nói: “Nơi này tạm thời kết thúc, tranh đấu bên trong phải mất một ngày hai ngày nữa mới kết thúc, chúng ta nên đi thu thập thần huyết của Huyết Sát.”
Khi cánh tay của Thất Sát tinh quân rơi xuống, còn có vô số thần huyết rơi xuống như mưa.
Chúng nó phân bố ở phạm vi mấy vạn dặm chung quanh đây, chìm ở dưới đáy biển.
“Đúng thế! Nếu bỏ mặc những thần huyết này, có thể tạo thành tai họa cho Vô Chung Dương, vẫn nên nhanh chóng thu thập đi!”
Trầm Nguyên cũng cười gật đầu.
Hắn cũng rất có hứng thú với ‘Huyết Sát thần huyết’.
Tuy rằng người của Vô Tướng thần tông không dùng được, nhưng cũng có thể đổi lấy tiền, một giọt thần huyết cũng không rẻ đâu.
Sau đó, Trầm Nguyên lại quét mắt nhìn bốn phía: “Không cần lo lắng bên trong, ta rất coi trọng đứa nhỏ Sở Hi Thanh này. Hắn làm sao có thể bại bởi những người kia? Dù cho là hóa thể của thần linh hàng lâm phàm giới thì cũng vậy…”

Lúc này, Sở Hi Thanh đang đứng ở nơi sườn núi của Thái Vi Viên.
Truyền tống trận dưới lòng đất Băng Châu đã đưa bọn họ đến nơi này từ hai khắc trước.
Nhưng khoảng thời gian này, bọn họ cũng không dám vọng động.
Thiên quy Sát Lục của Thất Sát tinh quân xuyên thấu tất cả, đánh vào bên trong Thái Vi Viên. Bên trong Thái Vi Viên đã bị nhiễu loạn, các loại đại trận phòng hộ và Thiên quy đạo luật nhằng nhịt khắp nơi.
Sở Hi Thanh dứt khoát đứng yên tại chỗ, dùng năng lực thần thông, quan sát cấu tạo bên trong Thái Vi Viên.
Sở Vân Vân cũng quan sát bốn phía.
Nàng đang tìm kiếm tung tích Thiên Viêm Kiếp Hỏa – Mã Thiên Diễm.
Lúc này, nàng lại hơi lắc đầu, quyết định từ bỏ.
Trên mặt Sở Vân Vân hiện ra một vệt bất đắc dĩ: “Là ta bất cẩn, để hắn nhân cơ hội.”
Thật ra đó là tác dụng phụ của Thần Vọng kiếm, để cho sự tự tin của nàng bành trướng đến quá đáng.
Sở Hi Thanh thì lại nở nụ cười thản nhiên: “Đi vào thì có làm sao? Còn có mấy chục người chạy vào kia, đâu chỉ một mình hắn.”
Hắn cũng nhìn mấy chục người cứng rắn chống đỡ thiên quy Sát Lục và thần lực của Thất Sát tinh quân, cố chịu đựng trọng thương để tiến vào Thái Vi Viên.
Trận tranh đấu Thái Vi Viên này, bọn họ đã chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu như còn không thể chiến thắng, há không phải là vô năng?
“Việc quan trọng bây giờ là khống chế đại trận phòng hộ của Thái Vi Viên, như vậy chúng ta sẽ đứng ở thế bất bại.”
Tông Tam Bình chắp tay sau lưng, ngóng nhìn chín đỉnh núi bên trong Thái Vi Viên: “Trong truyền thuyết, Thái Vi Viên thời cổ chính là cung đình của Thiên đế, Ngũ Đế ngự tọa, phủ đệ mười hai chư hầu. Bên ngoài nó chính là cửu khanh, chín ngọn núi này phân biệt là Thiên Quan Trủng Tể, Địa Quan Tư Đồ, Xuân Quan Tông Bá, Hạ Quan Tư Mã, Thu Quan Tư Khấu, Đông Quan Tư Không và Thiếu Sư, Thiếu Phó, Thái Bảo.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì gật đầu, tên của cửu khanh thời cổ không giống như bây giờ.
Tông Tam Bình lại quét mắt nhìn mọi người một chút.
Lục Loạn Ly, Nhậm Tiếu Ngã, Diệp Tri Thu, Cô Minh Nguyệt, Tiếu Cuồng Long, Bá Thiên Lai, Phong Liên Thành, và cả chính hắn.
“Đại trận nằm ở chín ngọn núi này, tám người chúng ta mỗi người một tòa. Chúng ta có lệnh bài Mộc Kiếm Tiên ban tặng, có thể bỏ qua cấm chế trên đường. Còn núi Trủng Tể ở trung tâm và Thiên Đế Tọa thì giao cho mấy người Sở Hi Thanh sư đệ.”
Hắn vừa nói chuyện vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trên đỉnh chóp của Thái Vi Viên, còn có mười tám hòn đảo nhỏ đang trôi nổi.
Hòn đảo rộng lớn nhất ở nơi trung tâm, chính là Thiên Đế Tọa, chung quanh là Ngũ Đế Tọa, xa hơn thì là ‘mười hai chư hầu’.
Ngũ Đế Tọa và mười hai chư hầu là nơi tu luyện tốt nhất trong Thái Vi Viên, nhưng hoàn toàn không có ích trong việc tranh cướp Thái Vi Viên.
Chỉ có Thiên Đế Tọa ở trung ương, mới là hạt nhân của toàn bộ đại trận phòng hộ.
Chỉ cần bọn họ chiếm được nơi này, liền có thể lấy được Thái Vi Viên.
Mà lối đi duy nhất để vào Thiên Đế Tọa, chính là đỉnh núi Trủng Tể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận