Bá Võ

Chương 1371: Thần Tuyệt (4)

Một cái chớp mắt tiếp theo, bọn họ liền nhìn thấy một cái đầu rồng to lớn xuyên qua mây mù.
Khuôn mặt của nó được bao trùm bởi một lớp vảy màu vàng óng, trên đỉnh đầu thì đều là xước măng rô, hình dạng dữ tợn hung ác.
Nhưng sau khi cái đầu rồng này xuất hiện, lại không gây sự với bọn họ, mà chỉ nhìn bọn họ với ánh mắt uy nghiêm.
Tông Tam Bình nhìn thấy cảnh này, không khỏi nhướng mày: “Ly Long?”
“Đây là Bá Hạ! Lân phiến của Ly Long có màu vàng sao?”
Kiếm Tàng Phong lắc đầu, lời nói ẩn chứa suy đoán: “Hẳn là á loại của Bá Hạ, là Vân Ngao của Thần Ngao Tán Nhân.”
Phía sau hắn đã xuất hiện một cây cân cực lớn, hai bên trái phải là Quân Thiên thánh kiếm và Hành Thiên thánh kiếm.
Kiếm Tàng Phong híp mắt lại: “Khá lắm! Ít nhất 57.000 năm đạo hạnh!”
Hắn tu luyện Bình Thiên Kiếm và Lượng Thiên Kiếm, có thể xưng là cân tất cả sự vật trong thiên hạ.
Lúc này, hắn liền cân được tổng sản lượng yêu lực của con Vân Ngao này.
“Thần quy vĩnh thọ.” Phương Bất Viên ‘chà chà’ hai tiếng, hắn lại nhìn cái đầu to lớn này với vẻ chờ mong: “Tuổi thọ của quy tộc thật khiến người ta hâm mộ, nhưng nó chính là bài kiểm tra của cửa ải thứ năm sao?”
Hắn nghĩ thầm, nếu là như vậy thì phát tài rồi.
Sức chiến đấu của con Vân Ngao này phải cực kỳ đáng sợ.
Nó là Á loại thần thú, cộng thêm 57000 năm đạo hạnh, có thể chiếm một vị trí trên Thiên Bảng, thậm chí là hàng đầu Thiên Bảng.
Nhưng nếu như dùng nó để kiểm tra đám cao nhân Thiên Bảng ở đây, thì sức chiến đấu của nó lại quá thấp rồi.
Dù hai đội ngũ của bọn họ đều bị áp chế ở ngũ phẩm, nhưng vẫn có thể rút da lột xương nó.
Phương Bất Viên đang suy nghĩ đến mai rùa và xương rồng của con Vân Ngao này có thể bán được bao nhiêu tiền.
Yến Quy Lai thì lại đoán được ý tưởng của cái tên này, lúc này liền vỗ vào đầu Phương Bất Viên một cái.
Long chi cửu tử và nhân tộc có huyết mạch rất gần, không thể khinh thường, cũng không thể tùy tiện giết chóc.
Hắn lập tức ôm quyền về phía Vân Ngao: “Vô Tướng thần tông Yến Quy Lai, gặp qua Vân Ngao tiền bối! Không biết tiền bối ngăn cản đường của chúng ta là muốn làm gì?”
Vân Ngao không có lên tiếng, nó ngưng thần nhìn tiểu Huyền Vũ, và cả Bạch Tiểu Chiêu ở trên đỉnh đầu Sở Hi Thanh.
Chỉ một lát sau, nó mới nhìn Yến Quy Lai với ánh mắt lạnh lẽo.
“Các ngươi làm trái quy tắc! Đường đường là nhị phẩm thượng, Lượng Thiên thánh truyền của Vô Tướng thần tông, lại đi phong ấn tu vị để tranh cướp truyền thừa của chủ ta?”
Giọng nói của nó âm trầm, chưa đầy uy nghiêm, rung động màng nhĩ giống như sét đánh. Thần thức mạnh mẽ và hùng vĩ kia cũng bắt đầu xung kích tâm thần của tất cả mọi người ở đây.
Nguyên thần của Yến Quy Lai cũng cảm nhận được thần niệm của Vân Ngao xung kích.
Trong lòng hắn hơi không vui, chỉ cảm thấy con rùa này cho mặt mũi mà lại không cần.
Chư châu ở Bắc vực có ai không biết, Yến Quy Lai hắn xưa này đều không phải người hiền lành?
Hôm nay nể tình con Linh thú này có huyết mạch gần với nhân tộc, nên cho nó chút tôn trọng, vậy mà con súc sinh này lại dám lên mặt rồi.
Yến Quy Lai vẫn cố gắng bình tĩnh lại, vẻ mặt hờ hững chắp tay nói: “Người phá hư quy củ cũng không phải tại hạ, mà là người khác. Vô Tướng thần tông chỉ bị ép theo mà thôi.”
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn trời, nhìn về phía hai đám kim quang xoay quanh trên không trung kia: “Hai sách Giới Luật này chính là thần khí thời thượng cổ, một khi chúng hiện thế, tất sẽ làm loạn thế cuộc trong thiên hạ, Vô Tướng thần tông ta không thể để hai sách này rơi vào tay bọn tà ma ngoại đạo.”
Hắn tự nhận vẻ mặt của mình rất ôn hòa, nhưng thật ra cái mặt trâu của hắn vẫn rất dữ tợn, giọng nói cũng cứng rắn như búa.
“Thật can đảm!” Vân Ngao nhíu mày, mấy sợi râu hơi run lên: “Các ngươi không mời mà đến, mạnh mẽ xông vào nhà người khác mà còn dám nói hung dữ như vậy? Nghe đây, quy định của chủ ta là không thể làm trái! Tất cả ngũ phẩm trở lên đều lui ra ngoài cho ta!”
Yến Quy Lai nghĩ thầm, ta hung dữ lúc nào?
Nhưng lúc này hắn cũng lười giả bộ, trực tiếp cầm kiếm bên hông, sắc mặt âm trầm: “Nếu ta không lùi thì sao?”
Vân Ngao nhất thời cười gằn, khí tức trên người càng lạnh lẽo hơn, mây mù chung quanh cũng nồng nặc hơn, áp lực như núi bao trùm bốn phía.
“Nếu như không lùi, như vậy ta tuyệt đối. . .”
Giọng nói của nó chợt im bặt, đôi mắt rồng to lớn kia chợt co rút lại, nhìn chằm chằm vào cô gái mặc giáp váy màu bạc ở trên lưng tiểu Huyền Vũ.
Nơi sâu xa trong đáy mắt của Vân Ngao, bắt đầu hiện ra một tia kiêng kỵ.
Thời điểm này, Sở Vân Vân vừa mới trở về bản thế, nàng ngước mắt nhìn Vân Ngao, sau đó nhỏ giọng hỏi Sở Hi Thanh: “Bên này có chuyện gì?”
“Đây là con Linh sủng của Thần Ngao Tán Nhân.” Sở Hi Thanh vừa ngưng thần đề phòng vừa giải thích: “Nhìn dáng vẻ của nó, hình như là muốn ra tay với chúng ta, muốn đuổi tất cả người trên ngũ phẩm ra ngoài.”
Sở Hi Thanh vừa nói đến đây, liền thấy thân thể Vân Ngao run lên một cái, thân thể khổng lồ cấp tốc đổi hướng.
“Nếu như không lùi, vậy thì thôi, các ngươi muốn làm gì thì làm, chỉ cần đừng dỡ bỏ cả tòa tiên cung này là được.”
Âm thanh của nó cũng hơi thay đổi, bắt đầu lải nhải như người già: “Chủ thượng nhà ta chết đã lâu, bây giờ mỗi ngày chỉ lấy một ít Đế Lưu Tương hắn để lại, giúp hắn trông coi tòa tiên cung này, nào có mạng đi đánh với các ngươi? Đáng tiếc, thói đời suy bại, hạt giống của nhân tộc bây giờ đều hư hỏng, chuyên môn bắt nạt người già trẻ nhỏ, cướp đoạt cơ duyên của người trẻ tuổi. . .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận