Bá Võ

Chương 1608: Nhật thăng Tây Sơn

Sở Hi Thanh rất hài lòng.
‘Nghi thức’ thăng cấp tứ phẩm của hắn đã hoàn thành rồi, hơn nữa chất lượng còn cực cao.
Trong lòng hắn lại sinh cảm ngộ.
Hỗn độn vô khiếu, vô tướng thiên diện.
Hỗn độn là chỉ một đoàn trạng thái mơ hồ, khi thế giới chưa mở ra.
Khi xưa, lưỡng nghi chưa phân, lấy danh Hồng Nguyên, Minh nguyên mông hồng, hình như trứng gà, tên là Hỗn Độn.
Hung thú Hỗn Độn cũng như thế, Hỗn Độn sinh ra không có thất khiếu, bên trong cũng là một mảnh Hỗn Độn.
Trong truyền thuyết, khi hỗn độn trong cơ thể hung thú Hỗn Độn vững chắc lại, có hình có dạng, thất khiếu ra hết, thì đó là lúc con Hỗn Độn này sẽ chết.
Vô Tướng công của Vô Tướng thần tông cũng lấy đặc tính này của hỗn độn.
Ns có thể diễn sinh thành bất cứ sự vật gì, khi người quan sát nó từ góc độ khác nhau, thì sẽ cảm thấy khác nhau.
“Làm không tệ, đặc biệt là bi vị Vân Phong Khinh, Cô Minh Nguyệt và Tiếu Cuồng Long, có thủ đoạn lại có chừng mực. Phong Tam cũng từng truyền tin cho ta, khen ba người các ngươi không dứt miệng.”
Sở Hi Thanh vui mừng gật đầu với ba người, sau đó lại chuyển qua Bá Thiên Lai và Phong Liên Thành: “Đương nhiên, hai vị cũng làm rất tốt, phải ghi một công. Chỗ không được hoàn mỹ là, trong quá trình làm nhiệm vụ, hai vị làm liên lụy đến một ít người vô tội.”
“Ví dụ như Phan gia, Phan gia có rất nhiều người hầu là dân chúng địa phương, lần này đều bị Phong hộ pháp làm nguyên thần bị thương. Đương nhiên, tranh đấu giang hồ là không thể chú ý quá nhiều.”
“Nhưng ta hi vọng lần sau Phong hộ pháp sẽ chú ý hơn, Phan gia không phải kẻ địch của chúng ta, những bách tính kia cũng là người vô tội, có mấy người vẫn là bang chúng của Thiết Kỳ Bang ta, không thể không chiếu cố.”
Sắc mặt Phong Liên Thành nhất thời hơi trầm xuống.
Hắn nghe ra Sở Hi Thanh đang muốn gõ mình.
Nhưng hắn để ý nhất vẫn là câu nói trước của Sở Hi Thanh.
‘Phong Tam đã truyền tin cho ta, khen ba người các ngươi không dứt miệng’.
Hắn liếc mắt nhìn Phong Tam và ba người Vân Phong Khinh, trong con ngươi dần dần hiện ra một tia phỏng đoán, còn có một chút lạnh lẽo.
Phong Liên Thành nghĩ thầm, bốn người này cấu kết với nhau từ bao giờ? Lại là vì sao?
Nội tâm Bá Thiên Lai cũng chìm xuống.
Tình hình bây giờ, không giống với những gì hắn tưởng tượng lắm.
Hắn còn cho rằng, đại đa số người trong này đều đến đây vì cái đầu của Sở Hi Thanh, nhưng bây giờ xem ra thì chưa chắc.
Ba người Vân Phong Khinh, Cô Minh Nguyệt và Tiếu Cuồng Long thì lại nhìn nhau một chút, trong con ngươi đều hàm chứa thâm ý.
Phong Tam đúng là một bậc thang tốt nhất để ba người bọn họ nhận được sự tin tưởng của Sở Hi Thanh, để tiếp cận Sở Hi Thanh hơn.
Đơn Tuyết Phỉ cũng nhíu mày liễu.
Thật ra nàng hoàn thành cũng rất tốt.
Đơn Tuyết Phỉ xem như là tận tâm tận chức.
Nhưng Sở Hi Thanh lại tựa như lãng quên nàng, chẳng quan tâm nàng.
“Hình đường còn có 43 nhiệm vụ liên quan đến võ tu tứ phẩm ngũ phẩm, hoặc là liên quan đến thế lực ở địa phương, các ngươi có thể tự phân phối và chọn lựa.”
Sở Hi Thanh tiện tay phất một cái, vài phần hồ sơ nhẹ nhàng bay đến trước đám người.
Hắn sảng khoái nói: “Hi vọng mấy vị hoàn thành trong thời gian nhanh nhất, nhiều nhất là sáu ngày sau, ta sẽ triệu tập tất cả đường khẩu, tất cả phân đà, xuôi theo sông Thần Tú tiến vào Phì Châu.”
“Đến khi đó bang chúng ta tất sẽ có một trận đại chiến Thủy Thiên hội ở thượng du. Vì vậy, nhất định phải quét dọn mọi việc trong bang trước! Cũng nhất định phải làm cho người bên dưới nhớ kỹ quy của của Thiết Kỳ Bang.”
Mọi người trong phòng nghe vậy thì nhất thời sững sờ, vô cùng giật mình mà nhìn về phía Sở Hi Thanh.
Lúc này, Thiết Tiếu Sinh lại biểu thị phản đối: “Kỳ chủ, chỉ sợ việc này không thích hợp! Thiết Kỳ Bang chúng ta bây giờ căn cơ chưa ổn, mà Thủy Thiên hội và Thanh Phong Minh Nguyệt lâu đều là thế lực thâm căn cố đế, bây giờ tuyệt đối không phải cơ hội tốt để tây tiến.”
Lục Cửu Ly cũng cảm thấy không thích hợp, thần sắc của hắn ngưng trọng: “Kỳ chủ, nếu như chỉ là Thủy Thiên hội thì cũng thôi, đám danh gia vọng tộc kia đều là một đám ô hợp, lòng người không đều. Vấn đề là Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, bọn họ nhất định sẽ không ngồi xem. Một khi song phương giao thủ, ta lo chúng ta không chịu được.”
Hắn nghĩ thế lực Thủy Thiên hội tuy lớn, nhưng lại không khó đối phó. Thiết Kỳ Bang tranh đấu với đám người này, coi như là hai con gà mổ lẫn nhau, đều là một đám người ô hợp.
Hơn nữa, dù có thua thì bọn họ cũng có thể bình yên lui về Đông Châu.
Với tính chất nội bộ của Thủy Thiên hội, bọn họ sẽ không mở rộng xuống hạ du được.
Thanh Phong Minh Nguyệt lâu kia mới là kẻ địch chân chính, chín vạn bang chúng của bọn họ đều được huấn luyện nghiêm chủng, còn tu luyện bí pháp Hoàng Đạo.
Nếu không phải triều đình vẫn luôn áp chế và ràng buộc, chỉ sợ Thanh Phong Minh Nguyệt lâu đã chiếm thêm mấy nơi nữa rồi.
“Không cần lo lắng về Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, ta đã liên hệ với vợ chồng Minh Nguyệt Đao – Tư Đồ Đường, cũng đã có ăn ý.”
Sở Hi Thanh nở nụ cười thản nhiên: “Bọn họ không chỉ sẽ ngồi xem Thiết Kỳ Bang chúng ta nuốt chửng Thủy Thiên hội, thậm chí còn âm thầm trợ giúp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận