Bá Võ

Chương 2094 - Nghĩ Hóa Thần âm (4)

Thiên Cơ lão nhân nhìn tin tức bên trong, khóe môi nhất thời cong lên, lộ ra vẻ chờ mong: “Đây thực sự là một tin tức quá tuyệt vời!”
Thiên Cương quán chủ hiện lên vẻ tò mò: “Các chủ, xin hỏi là chuyện gì? Thanh phi kiếm này là của vị kia?”
“Ngươi đoán không sai!” Thiên Cương quán chủ vuốt râu cười nói: “Ngay vừa rồi, Sở Hi Thanh đã tiến vào hạng 5 của ‘Như Ý thiên bi’, trở thành Chân Linh Như Ý!”
Thiên Cương quán chủ nhất thời chấn động, trong mắt hiện ra vẻ mừng như điên.
Hắn biết, một khi võ tu và thuật tu trở thành Chân Linh của một loại thiên quy nào đó, thì sức chiến đấu sẽ tăng mạnh ra sao!
Chỉ là tăng năm tầng thiên quy thôi, cũng để cho thực lực của võ tu tăng mạnh rồi.
Vấn Tố Y có thể lấy thân Siêu Phẩm để khiến đám thần linh kia phát khiếp, chính là vì nàng được vài loại thiên quy ưu ái.

Cùng lúc đó, sườn nam núi Thiên Lương tại phía nam quận Lương Thành, Cự Châu.
Dưới mảnh núi rừng hiểm trở này, có một tòa doanh trại khổng lồ.
Tòa doanh trại này không chỉ kéo dài mấy chục dặm đông sang tây, mà còn kéo dài lên trên sườn núi, bao quát mấy cửa ải hiểm yếu trên núi.
Nếu nhìn từ trên không xuống, có thể thấy tòa doanh trại này đang tu sửa không ít công sự đơn giản, còn có hơn 90 vạn giáp sĩ đang dọc theo tường trại.
Bọn họ đều mặc chiến giáp màu trắng bạc của Băng Thành, vẻ mặt tất cả đều nghiêm túc, cầm binh khí trong tay, sẵn sàng đón địch.
Mà lúc này, khoảng 20 dặm ngoài doanh trại, cũng có gần 70 vạn đại quân của Băng Thành đang tập kết.
“Nàng từ chối, vẫn không muốn đầu hàng!”
Trưởng Tôn Nhược Ly quất ngựa đứng trước quân trận, tay đè kiếm, sắc mặt tái xanh: “Khốn khiếp! Nàng không xứng với họ Trưởng Tôn!”
Ánh mắt Trưởng Tôn Nhược Ly âm lãnh nhìn vào doanh trại phía trước, cười gằn một tiếng: “Nàng học binh pháp kiểu gì? Nơi này tuy hiểm trở, nhưng lại thiếu nguồn nước. Căn bản là không đủ cung cấp cho đại quân, chúng ta chỉ cần bao vây ba ngày năm ngày, liền có thể không chiến mà thắng. Loại tình thế này, nàng còn gắng gượng chống đối!”
Tần Thắng ở bên cạnh lại phản đối.
Trưởng Tôn Nhược Lam cũng là danh tướng, khẳng định biết không thể thủ lâu trên núi Thiên Lương được.
Người ta chính là cho rằng chỉ cần thủ hai ba ngày, Sở Hi Thanh nhất định sẽ đến đây.
Mà đây cũng là thượng sách duy nhất để Trưởng Tôn Nhược Lam bảo vệ thuộc hạ.
90 vạn tướng sĩ dưới trướng nữ tử này tuy cũng là tinh nhuệ của Băng Thành, nhưng lại thiếu khuyết tầng tổ chức.
Bọn họ bắt nguồn từ các doanh trong quân phía bắc của Băng Thành, biên chế khá là loạn.
Tuy rằng bây giờ được Trưởng Tôn Nhược Lam xếp thành quân, nhưng các bộ không có ăn ý, cũng không thể điều hành như thường.
Huống hồ đối thủ của bọn họ là 320 vạn đại quân của Đại Ninh và hơn 190 vạn đại quân của Băng Thành.
Dưới tình huống như vậy, không chọn nơi hiểm yếu để phòng thủ, lẽ nào chờ ở ven sông và bình nguyên để chờ chết sao?
Nhưng Tần Thắng vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ cười hỏi: “Bọn họ còn đang đào móc để củng cố công sự. Trưởng công chúa điện hạ, không biết các vị có thể thử tấn công trước hay không?”
Trưởng Tôn Nhược Ly nhíu mày, rồi thản nhiên nói: “Chúng ta ít binh, vẫn nên chờ một chút đi, chờ binh mã của triều đình đến rồi xông lên cũng không muộn.”
Thật ra thì Trưởng Tôn Nhược Ly có niềm tin thắng chắc.
Nàng hoàn toàn có tự tin đánh hạ tòa đại doanh trước mặt.
Tuy rằng binh mã của Trưởng Tôn Nhược Ly ít hơn đối phương, nhưng lại quý ở biên chế hoàn chỉnh, hơn nữa đều là bộ khúc của Trưởng Tôn gia và Vấn gia.
Hơn 70 vạn tướng sĩ này, chính là tiền vốn còn sót lại của Trưởng Tôn gia, há có thể tiêu hao?
Vì vậy vẫn là chờ binh mã Đại Ninh đến rồi tính đi.
Bởi vì thời gian và khoảng cách nên nàng chỉ có thể triệp tập 70 vạn đại quân. Mà quân tiên phong của triều đình chỉ cách đây hơn 30 dặm.
“Vậy thì chờ thêm một chút…”
Tần Thắng cũng không ép buộc, nhắm mắt chờ đợi.
Trong lòng hắn lại cười gằn, loại ủng binh tự trọng như Trưởng Tôn Nhược Ly, bệ hạ há có thể cho phép bọn họ tồn tại?
Một khi giải quyết xong Sở Hi Thanh, thế gian này sẽ không còn đất cho Trưởng Tôn gia dung thân.
Trưởng Tôn Nhược Ly lại không hề hay biết, lo lắng hỏi: “Bên phía Sở Hi Thanh thế nào rồi?”
“Có người nói, Cửu Kiếm Cầm Ma – Lang Bắc Vọng và Kiếm Khí Tiêu Tâm – Thương Hải Thạch đã chết trong tay Sở Hi Thanh.”
Tần Thắng cảm ứng được khí cơ của Trưởng Tôn Nhược Ly hơi thay đổi, hắn vẫn dửng dưng như không: “Yên tâm! Ta có tin tức chính xác, hai người này đều bị thần linh khống chế, không thể không tiến lên. Bọn họ không muốn, vậy thì chỉ có chết!”
Tần Thắng lại nhìn lên tinh không: “Ngươi có biết, vì ngăn cản Vấn Tố Y phong thần, vì vây giết Sở Hi Thanh, mà tứ đại thần sơn đã liên thủ rồi không. Chỉ Cự linh Siêu Phẩm thôi cũng đã có 13 người, nhất phẩm lại có hơn 70 người, ngoài ra còn có rất nhiều Cự linh đang xuôi nam. Trận chiến này, ta dự đoán Sở Hi Thanh sẽ không giữ được tính mạng, nào có năng lực chạy đến Cự Châu?”
Vấn Tố Y không khỏi biến sắc mặt, trong lòng nàng vừa cảm thấy ung dung, lại vừa lo lắng cho Vấn Tố Y.
Nếu như Sở Hi Thanh bại vong, tình thế của Vấn Tố Y sẽ rất đáng lo.
Nhưng mà sau đó, trong lòng nàng lại bốc lên một ý nghĩ.
Ai bảo ngươi không tin người thân, mà lại đi tin tên mặt trắng nhỏ kia!
Lại còn giải tán Cực Đông Băng Thành, giao cơ nghiệp to lớn như vậy cho người ngoài.
Mẫu hậu ngươi rơi vào hoàn cảnh này, chính là ngươi tự tìm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận