Bá Võ

Chương 1362: Phát tài (2)

Sở Hi Thanh kinh ngạc: “Sao lại vậy?”
Hắn lập tức ý thức được, đây nhất định là vì tình hình cơ thể của Vấn Thù Y đã chuyển biến tốt.
Móa!
Sở Hi Thanh không khỏi vỗ trán, lòng thầm nói chuyện này quả thực là kiếm hạt vừng lại quăng dưa hấu.
Sao mình lại hồ đồ như thế?
Nhưng hắn lại cảm thấy không đúng, nghĩ lại thì khi đó mình có năng lực từ chối sao?
Một là giao dịch, hai là bị ‘cưỡng bức’ thôi.
Sở Vân Vân không hề có ý trả lời, nàng nhìn bình thuốc trong tay: “Bây giờ phải xem dược hiệu của Thần Nông Hộ Tâm đan này thế nào, nếu dược hiệu tốt, nói không chừng còn có thể có bốn phần nắm chắc.”
Loại thần đan giải độc này tuyệt đối không giống nhau, tùy từng người luyện đan và tài liệu khác nhau thì dược hiệu sẽ khác nhau.
Đan phương thì như nhau, nhưng luyện thành đan dược thế nào thì dựa vào bản lĩnh cá nhân.
Hai người tụ âm thanh thành từng tia, lặng lẽ nói chuyện.
Lục Loạn Ly ở phía sau lại nhìn Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân với ánh mắt ngờ vực.
Sau khi nàng thoát thân khỏi lớp băng thì cũng bị thương nhẹ, giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn trắng bệch.
Nhưng giờ phút này, Lục Loạn Ly lại càng muốn biết hai người Sở Hi Thanh rốt cuộc là có thân phận gì?
Bọn họ thật sự là một thế gia ở quận Thái Sơn chạy nạn đến quận Tú Thủy sau khi bị lũ lụt sao?
Lục Loạn Ly đã cảm thấy hai huynh muội này rất kỳ quái từ lâu rồi, chỉ là không nghĩ nhiều mà thôi.
Nàng cũng rất nghi ngờ, cái cao thủ thần bí kia vẫn luôn ẩn giấu trong đội ngũ của bọn họ, thậm chí còn nghi ngờ Sở Vân Vân.
Chỉ là Sở tiểu muội này vẫn luôn có chứng cứ ngoại phạm.
Nhưng mà người nào có thể trúng thần độc và thần chú mà không chết chứ?
Lục Loạn Ly không hề nghi ngờ lời nói của Vấn Thù Y.
Vị thành chủ này không cần phải nói láo.
Từ phản ứng của Sở Hi Thanh, cũng có thể xác định việc này là thật.
Điều này khiến cho tâm trạng Lục Loạn Ly cực kỳ phức tạp, vừa tức giận, lại thấp thỏm, lại tò mò.
Nếu không phải ở đây không tiện hỏi, Lục Loạn Ly hận không thể xông lên véo tai Sở Hi Thanh, rồi hỏi rõ rõ ràng ràng.
Kế Tiễn Tiễn ở bên cạnh cũng nghiên cứu gần xong rồi, nàng quay đầu tò mò hỏi: “Loạn Ly, thật ra thì lúc nãy, ta nhìn thấy có người dùng Như Mộng Đao và Thần Huyễn Kiếm chém Vấn Thù Y bị thương. Đó là phụ thân Đao Kiếm Như Mộng – Lục Trầm của ngươi đúng không?”
Lục Loạn Ly lập tức rùng mình.
Đúng nha, nàng vẫn luôn suy nghĩ chuyện huynh muội Sở Hi Thanh, lại quên mất cha mình.
Nàng suýt nữa thì gật đầu một cái, nhưng lại nhớ đến nữ nhân này là nằm vùng của Cẩm y vệ.
“Lục Trầm? Lục Trầm sao lại là phụ thân của ta được? Tiễn Tiễn, ngươi nói gì vậy?”
Lục Loạn Ly ra vẻ khó hiểu, quay đầu hỏi lại, ánh mặt hiện ra một vệt lạnh lẽo: “Nói đến mới nhớ, lúc nãy ta cũng nhìn thấy một tiễn thủ, dùng Duy Ngã Độc Tôn Đao và Đại Nghệ Vô HÌnh Tiễn, hơn nữa đều tu luyện đến mức cao siêu, có thần uy của Địa Bảng. Người kia. . . sẽ không phải Tiễn Tiễn ngươi chứ?”
Sau cửa ải thứ hai, nữ tử này rời đi một thời gian, dáng vẻ rất là khả khi.
Kế Tiễn Tiễn thấy buồn cười.
Nàng đã chuẩn bị ngả bài với Sở Hi Thanh rồi, đã chuẩn bị nói rõ ràng mọi chuyện rồi, nên có bại lộ cũng không sao cả.
Vừa nãy nàng đúng là có ý thăm dò.
Nhưng Kế Tiễn Tiễn đã xác định, nữ tử trước mắt nhất định là ái nữ của trang chủ Như Mộng sơn trang, không cần chứng cứ gì cả.
Đáng tiếc sư huynh và một ít người của triều đình cũng làm trái với quốc pháp.
Nếu tiếp tục như vậy, Sở Hi Thanh sớm muộn gì cũng sẽ bị đám nghịch tặc này kéo qua.
Kế Tiễn Tiễn âm thầm hít một hơi, lại quay đầu nhìn Sở Vân Vân: “Ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Sở tiểu muội, lẽ nào ngươi nghi ngờ nàng chính là cao thủ thần bí kia? Vấn đề là khi đó nàng vẫn luôn thi triển pháp thuật trên lưng tiểu Huyền Vũ, chưa bao giờ rời đi, không thể là nàng.”
Lúc này, Lục Loạn Ly lại âm thầm cười gằn.
Sở tiểu muội tinh thông thuật nghĩ hóa, nếu như nàng là cao thủ thần bí kia, nghĩ hóa ra một cái phân thân để mê hoặc tai mắt của người khác thì có gì là khó?
Nhưng nàng đương nhiên sẽ không nói rõ ràng với một tên gian tế của Cẩm y vệ!
“Ta cũng cảm thấy không phải nàng!”
Lục Loạn Ly thu hồi tầm mắt, sau đó quét mắt nhìn qua tất cả những người may mắn còn sống sót trong đại sảnh tầng bảy này.
Sau trận đại chiến kia, đã không còn nhiều đội ngũ ở đại sảnh này.
Hai đội của Vô Tướng thần tông, một đội của Vấn Thù Y, đội tán tu giang hồ của phụ thân nàng, đội của Đại Hắc Thiên – Già Nhật La, một đội của Hiên Viên phần, một đội Lê Sơn, một đội Đông Thiên Vương – Vương Đông Thiên, còn có một đội đeo mặt nạ không rõ thân phận.
Lúc này còn có một đội của Kiếm Khí Tiêu Tâm – Thương Hải Thạch, sau khi Thương Hải Thạch tự phong ấn, mấy người này vẫn ngốc ở bên dưới, chứ không đi lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận