Bá Võ

Chương 1822: Không thể tiêu tiền của cổ đông (3)

Chu Hồng Tuyết đã rất ít khi chủ động tấn công, nhưng dù là vậy, Chu Hồng Tuyết cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Lực lượng nàng dùng để phòng ngự, cũng bị Sở Hi Thanh phản xạ lại.
Nhai Tí Đao chết tiết! Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết chết tiệt!
Quả thực là buồn nôn!
Tại sao thế gian này lại có đao pháp ghê tởm như vậy? Lại có người ghê tởm như vậy chứ?
Chu Hồng Tuyết âm thầm chửi bới, bóng người đã lùi đến không trung của kênh đào lớn.
Nội tâm nàng lạnh lẽo, biết đánh tiếp thì mình phải thua chắc.
Nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Bằng không thì sớm muộn gì cũng bị đối phương dây dưa đến chết.
Chu Hồng Tuyết bạo phát toàn lực, liều mạng bị thương, liên tục bảy kiếm bức lui Sở Hi Thanh.
Sau đó nàng cắn đầu lưỡi, làm cho chân nguyên cơ thể tuôn trào.
Sau lưng Chu Hồng Tuyết hiển hóa ra một con Thanh Loan, chỉ chớp mắt đã bành trướng gấp bốn lần, mà hình thái còn rất sống động. Vô số dòng điện màu xanh quấn quanh thần nó, đồng thời có thần uy vô thượng hòa vào trong.
Thanh Loan Vô Tướng – Phong Nguyên Cực Phá!
Bóng Thanh Loan kia lập tức nổ tung, hóa thành cuồng phong vô hình vô tướng, dung nhập vào trong kiếm của Chu Hồng Tuyết.
Ngay sau đó, một bó kiếm khí vô hình vô tướng, không thấy hình bóng che kín cả trời đất đã bao trùm lấy Sở Hi Thanh!
Thức ‘cực chiêu Gần Thần’ này có thanh thế cực lớn, vô số bình dân chưa kịp trốn vào phòng, còn có rất nhiều võ tu đánh giá cao bản thân, cho rằng mình có tư cách đứng xem ở phạm vi gần cũng bị cuốn vào cuồng phong, tất cả bọn họ đều bay lên không trung.
Nếu như không phải La Hán Tông ra tay kịp thời, thì những người này chắc chắn phải chết.
Trên kênh đào lớn cũng nhấc lên sóng gió ngập trời, một đám tàu thuyền trên sông cũng bị kéo lên trời, nhìn như những món đồ chơi nhỏ.
Sở Hi Thanh lại dùng một mảnh đao như gương sáng để ứng đối.
Ăn Miếng Trả Miếng – Bạch Mã Phi Mã!
Đây là thức ‘cực chiêu Gần Thần’ thứ hai trong Thiên Thù Thần Ý Đao! Cần trình độ Nhai Tí Đao cực cao.
Sở Hi Thanh thông qua Huyết Nhai thần đao để cảm ngộ, mượn nó để hoàn thành nghi thức Nhai Tí nhị phẩm thượng, đã hoàn toàn nắm giữ.
Hắn còn hòa Bạch Mã Phi Mã của Hỗn Độn Thiên Đao vào trong đó.
Cheng! Ầm!
Đầu tiên là tiếng đao kiếm va chạm, sau đó là một trận nổ cực lớn.
Chu Hồng Tuyết không thể không dừng độn pháp, thân thể hóa cuồng phong cũng hiện ra thân hình, sau đó bị chính kiếm của mình làm cho bị thương, cả người phun máu, toàn thân hiện ra vô số vết thương.
Hai mắt của nàng ngậm lấy ý kinh hãi và mờ mịt, bị lực lượng phản xạ lại đánh cho ngơ người.
Rõ ràng là ‘cực chiêu Gần Thần’ của mình, là kiếm khí do chính tay mình chém ra.
Nhưng khi chúng nó bị phản xạ trở lại, thì chúng lại trở nên hư thực bất định, xa gần khó dò, thiên biến vạn hóa, khó có thể nắm giữ, cộng thêm đặc thù vô hình vô tướng, không thấy bóng dáng của bản thân kiếm khí.
Một ngàn đạo Thanh Loan Vô Tướng kiếm khí kia, Chu Hồng Tuyết chỉ đỡ và né tránh được bảy phần mười, ba phần mười còn lại đều đánh vào người nàng.
Lúc này, Sở Hi Thanh cũng huy động một ánh đao màu đỏ thắm, dùng khí thể như khai thiên tích địa mà chém tới.
“Ngươi cũng đỡ một đao của ta!”
Táng Thiên Thần Tru!
Sau lưng Sở Hi Thanh hiển hóa ra Ma thần Táng Thiên cực lớn, dùng hai mắt ở vú, bễ nghễ thiên địa.
Chu Hồng Tuyết giật mình kinh hãi.
“Đừng hòng!”
Nhưng giờ phút này, nàng đang bị thương nặng, nguyên thần và ý chí không còn mạnh mẽ như trước, đầu tiên là bị Sở Hi Thanh chém mất một bộ phận ý nghĩ chống lại.
Sau đó thiên quy để nàng thi triển độn pháp của bị Thần Ý Như Tâm Đao của Sở Hi Thanh mạnh mẽ phá tan.
Dưới ý niệm trấn áp của người này, phong chi vô tướng đã biến thành phong chi hữu tướng, lại không còn thay đổi thất thường, cũng không còn vô tung vô ảnh nữa.
Ngay sau đó, một đao của Sở Hi Thanh đã đến trước cổ Chu Hồng Tuyết, vẽ ra một vết máu ở trên da thịt mềm mại kia.
“Dừng tay!”
Tư Đồ Đường nhìn thấy thức ‘cực chiêu Gần Thần’ của Chu Hồng Tuyết bị phản xạ lại thì đã biết là không ổn.
Hắn vội vàng bay qua, cố gắng cứu viện thê tử của mình.
Tư Đồ Đường biết là hi vọng không cao, thuộc hạ của Sở Hi Thanh nhất định sẽ không ngồi xem, nhất định sẽ cản trở hắn.
Hắn tuyệt đối không thể nào chấp nhận việc thê tử của mình ngã xuống ở đây, không tiếc tất cả cũng muốn cứu viện.
Quả nhiên, trước khi hắn đến thì song phương đã phân thắng bại.
May mắn chính là Sở Hi Thanh vẫn nương tay, không một đao chém đứt đầu Chu Hồng Tuyết.
Nội tâm Tư Đồ Đường thả lỏng, dừng lại tại chỗ, chắp tay nói: “Đa tạ Đao Quân hạ thủ lưu tình, trận chiến này, chúng ta thua.”
Sở Hi Thanh cũng không để ý đến hắn, vẫn kề đao trên cổ đối thủ, cười nhìn Chu Hồng Tuyết: “Thế nào?”
Sắc mặt tái nhợt của Chu Hồng Tuyết biến ảo, cuối cùng vẫn thả kiếm xuống: “Là ta thua! Thanh Phong Minh Nguyệt lâu sẽ làm theo ước định, trong vòng nửa tháng sẽ lui ra khỏi tất cả quận thành dọc theo sông và kênh đào.”
Kiếm trong tay nàng chỉ là trường kiếm bình thường, thật ra đã thủng trăm ngàn lỗ, vừa rồi khỏi tay đã hóa thành bụi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận