Bá Võ

Chương 2624 - Bắt đầu Vĩnh Hằng (2)

Sở Hi Thanh lại dụ dỗ từng bước: “Trừ phi điện hạ bán đứng ta, tố giác với các thần ngay bây giờ, vấn đề là ngài làm vậy thì có lợi ích gì? Tương lai khi nhân tộc diệt vong, Thánh hoàng đời thứ ba ngã xuống, các thần sẽ bỏ qua cho ngài sao? Nếu như ngài muốn hoàn thành nghi thức Vạn Ôn, vậy sau trận thi tai này, ngài cảm thấy tương lai nhân tộc thật sự không có lực lượng che chở cho ngài sao?”
Khoảnh khắc này, quanh người Sở Hi Thanh xuất hiện 12 con Hoàng Long, vờn quanh phía sua hắn như mặt đồng hồ.
Sở Hi Thanh lại chỉ chỉ Bất Chu sơn bên cạnh: “Nếu điện hạ sở hữu lực lượng cấp bậc đế quân, tương lai dù nhân tộc diệt vong, điện hạ cũng có lực lượng mưu cầu đường sống. Điện hạ có thể vì thế mà đắc tội với vài người bạn, nhưng vậy thì sao, lực lượng là của bản thân mình!”
Thần Thiểu Miểu hít sâu, lại nhìn về phía tay áo bên phải của Sở Hi Thanh.
Nàng biết con Vọng Thiên Hống vốn phải chết kia, đang trốn trong tay áo Sở Hi Thanh.
Thần Thiểu Miểu đang suy nghĩ, khả năng cướp Vọng Thiên Hống và giết chết nó.
Nàng chợt từ bỏ.
Sở Hi Thanh đã dùng long sống làm long trụ, đại trấn trấn quốc cực mạnh, có thể lấy long khí từ nơi cách xa mấy triệu dặm.
Dưới long khí gia trì, dù chỉ một con Hoàng Long cấp bậc đế quân này, thì nàng cũng không ứng phó nổi.
Cổ Thần lịa bắt đầu tính toán độ khả thi của việc đi tố giác.
Thần Thiểu Miểu trầm tư chốc lát rồi cũng từ bỏ, trước không nói đến việc Sở Hi Thanh có thể bỏ mặc nàng rời đi hay không, mặc dù nàng có thể rời đi, thì nàng cũng có lợi ích gì?
Chẳng lẽ có thể để Kế Đô không ra tay với nàng? Có thể để mấy vị Tổ thần kia giúp đỡ nàng đối phó với Vạn Ôn chi chủ, trở thành Thánh Giả của thiên quy này sao?
Đến khi đó mấy vị Tổ thần hỏi nàng vì sao nuôi hổ thành hoạn, vì thế mà gây họa cho các thần, thì nàng nên trả lời thế nào?
Huống chi Sở Hi Thanh đã lắp tên vào cung, một ý nghĩ là có thể khiến thi tai bùng phát, khác nhau ở chỗ quy mô to và nhỏ thôi, mình căn bản không ngăn cản được.
Thần Thiểu Miểu nghĩ đến đây, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Tên trước mắt này đã dự đoán được tất cả các phản ứng của nàng.
Nàng mạnh mẽ đưa tay về phía Sở Hi Thanh: “Đưa tây!”
Sở Hi Thanh không chút do dự, lấy một giọt tinh huyết của Triêu Thiên Hống, giao cho Thần Thiểu Miểu: “Ta đã để tứ đại Thi tổ pha lương tinh huyết của Triêu Thiên Hống, thả vào đồ ăn và nguồn nước của chư bộ Cự linh. Tiếp đó thi độc bùng phát thế nào, đều dựa vào điện hạ.”
Thần Thiểu Miểu hừ một tiếng, cầm tinh huyết và cảm ứng.
Nàng rất nhanh đã phân tích được đại khái về cấu tạo của thi độc này.
Thần Thiểu Miểu không khỏi thở dài trong lòng, ngày xưa các thần tập hợp huyết mạch và thần lực của họ để chế tạo Vọng Thiên Hống, tuy giải quyết được mối họa Huyền Hoàng thủy đế, nhưng cũng chôn xuống mầm họa ngày hôm nay.
Thi độc dương tính này, thật là đáng sợ!
Tuy nó chủ yếu nhằm vào lực lượng huyết mạch các thần Bàn Cổ, nhưng cũng mang độc tính rất mạnh với rất nhiều thần Hỗn Độn.
Dù là Thần Thiểu Miểu cũng không thể không cẩn thận.
Ngày xưa nàng từng hóa giải mấy trận thi tai cho nhân tộc, nên xem như là hiểu khá rõ về thi độc.
Nàng thử nghiệm mấy loại phương pháp, muốn phá giải hết thi độc này, lại không có hiệu quả khả quan.
Thần Thiểu Miểu lắc đầu, bắt đầu lấy giọt tinh huyết này làm cơ sở, dùng lực lượng Vạn Ôn để cảm ứng thi độc phân bố toàn bộ Trung Thổ.
Chỉ chốc lát sau, nội tâm nàng đã nổi sóng lớn.
Thi độc của Triêu Thiên Hống đã xuất hiện ở đại đa số nguồn nước tại Trung Thổ, dù là tứ đại thần sơn thì cũng không may mắn thoát khỏi.
Còn có một phần Cự linh đã trúng thi độc, đang trong thời kỳ ủ bệnh.
Bởi vậy có thể thấy tứ đại Thi tổ làm việc rất tận tâm.
“Thời kỳ ủ bệnh quá ngắn, vẫn phải chờ một chút.”
Thần Thiểu Miểu đang áp chế thời gian thi độc bùng phát, một mặt điều khiển thi độc càng ẩn núp sâu hơn.
Thời kỳ ủ bệnh càng dài, bùng phát càng mãnh liệt.
Nếu đã quyết định, vậy dứt khoát tàn nhẫn một chút.
Trận thi tai quy mộ lớn này, tương lai sẽ làm lực lượng của nàng càng mạnh mẽ hơn.
“…Thật ra chúng ta nên đổi chỗ khác, sử dụng thần lực ở đây, có thể sẽ bị các thần phát hiện. Ngươi cũng có thể cút! Vì hại ta, ngươi còn cố tình chạy đến Bất Chu sơn. Bây giờ lòng người Thần Châu rung chuyển, một khi ban ngày không có mặt trời, bách tính của ngươi sẽ hoảng loạn. Ngươi không sợ Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ sẽ vì thế mà suy yếu sao?”
Thần Thiểu Miểu vừa điều khiển thi độc, vừa nói chuyện.
Nàng lại phát hiện Sở Hi Thanh không hề có ý định rời đi.
Vị Thánh hoàng đời thứ tư này đang chắp tay sau lưng, nhìn về phía Bất Chu sơn.
Thần Thiểu Miểu không khỉ nghi hoặc nhìn sang: “Chỉ còn nửa khắc nữa là đến lúc mặt trời mọc.”
“Mặt trời xuất hiện muộn một lúc, cũng không có vấn đề. Hơn nữa Chúc Quang âm đã thu hồi Dương nhãn, thần khí ký thể của hắn có thể soi sáng Thần Châu nửa canh giờ.”
Sở Hi Thanh không thèm để ý, trong mắt bắn ra tia sáng nguy hiểm: “Ta chưa thể đi, Câu Trần Tinh Quân và Văn Khúc, Tham Lam, Mộc Đức, Thất Sát, Hỏa Đức, Thiên Thiền đang ở trên núi.”
Thần Thiểu Miểu nghe vậy thì cả kinh.
Nàng không muốn bị Câu Trần phát hiện, nên vận dụng thần lực càng cẩn thận hơn.
Thần Thiểu Miểu chợt nghi hoặc nhìn Sở Hi Thanh: “Ngươi biết hắn ở đây, vì sao còn muốn đến Bất Chu sơn. Hít…”
Nàng nói được nửa câu, liền nghĩ đến một khả năng đáng sợ, nhất thời hít vào một hơi khí lạnh.
“Lẽ nào ngươi có ý đồ với hắn?”
Lại giống như Huyền Hoàng thủy đế?
“Là chúng ta.”
Sở Hi Thanh quay đầu, nở nụ cười với Thần Thiểu Miểu, vẻ mặt muốn thân thiết thế nào thì có thân thiết thế đó: “Ngươi nên đoán được, thật ra nghi thức chứng đạo Vĩnh Hằng của ta đã bắt đầu.”
Mặt Thần Thiểu Miểu lại đen xì.
Chính là vì đã đoán được, nên nội tâm nàng mới lạnh lẽo hơn.
Cái tên này muốn giẫm lên đầu Câu Trần Tinh Quân để bước vào Vĩnh Hằng.
Thật sự không dám tưởng tượng, đến khi đó Nhai Tí chi pháp của Sở Hi Thanh sẽ mạnh đến đâu, lại có sinh ra bao nhiêu nguyên chất Nhai Tí.
Nàng đã có kích động muốn ném tinh huyết Triêu Thiên Hống ra xa.
“Không thể! Tuyệt đối không thể!”
Thần Thiểu Miểu rất cuộc ý thức được mục đích thật sự của Sở Hi Thanh khi mời nàng lên phương bắc.
Nàng đỏ mắt lên, quát to với Sở Hi Thanh: “Đây chính là Câu Trần! Là con thứ của Xa Nguyên! Ngươi lại dám có ý đồ với hắn. Ngươi đừng hòng ta giúp ngươi, tuyệt đối không thể, chết cũng không thể!”
Sở Hi Thanh không khỏi ‘chậc’ một tiếng.
Hắn tiếc nuối, móc Triêu Thiên Hống trong tay áo ra: “Thôi, nếu điện hạ không muốn tham dự, vậy ta chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, để con Triêu Thiên Hống này đi cắn Câu Trần một cái. Hiện giờ rắc rối nhất là, thi độc của Triêu Thiên Hống đã nhiễm phải thần lực của điện hạ. Hôm nay ta hành động, vẫn sẽ liên lụy đến điện hạ.”
Lúc này thi độc còn chưa bùng phát, Triêu Thiên Hống cũng chưa trưởng thành đến mức độ cắn Huyền Hoàng thủy đế, thực lực sánh vai Tổ thần.
Muốn lây cho Câu Trần, cách tốt nhất dùng cổ trùng của Thần Thiểu Miểu.
Thần Thiểu Miểu lại trợn trừng mắt lên, nàng trừng mắt nhìn Sở Hi Thanh, miệng thở hổn hển.
Thần Thiểu Miểu nghĩ thần, cái tên này thật sự là con người?
Bạn cần đăng nhập để bình luận