Bá Võ

Chương 203: Vô Pháp (4)

Thật ra thì ‘hóa hình’ ở đây cũng không phải là hóa thành hình người, mà là tìm hiểu huyết mạch, nhận được thân thể tiếp cận với tổ tiên của mình.
Nhân tộc được trời cao chiếu cố, tuy rằng đã mất đi sức mạnh của tổ tiên, nhưng thân hình và diện mạo của bọn họ cũng sát với tiên thiên thần linh nhất.
Mà khoảng tầm nửa khắc thời gian sau, Tiểu bạch điêu đã hóa thành hình dạng của một thiếu nữ.
Ngũ quan của nàng cực kỳ tương tự với Sở Hi Thanh, chỉ là có một chút dịu dàng của nữ tính.
Dáng người cao gầy, không khác gì cô gái quần trắng kia cả.
Lông mày của thiếu nữ vẫn hơi cau lại, tựa như đang thích ứng với cảm giác đau đớn và ngứa ngáy sau khi xương cốt biến hóa.
Sau đó, nàng liền đưa mắt nhìn về phía bí cảnh ở đằng trước.
Lúc này, ánh rạng đông đầu tiên đã xuất hiện ở phía chân trời, chuyện này có nghĩa là tòa bí cảnh cửu phẩm này đã chính thức mở cửa.
Lúc này, thiếu nữ hơi nhếch mày liễu, hóa thành một vệt sáng màu trắng lao nhanh qua rừng rậm, phóng thẳng về phía bí cảnh kia.
Nàng sử dụng cả tay lẫn chân, động tác và phong thái giống như một con chồn tuyết đang chạy nhanh ở trên cây.
Cô gái quần trắng thì lại lấy một bộ quần áo ra: “Tiểu Chiêu, yêu lực của ngươi bây giờ không biến được quần áo, ngươi phải mặc quần áo vào đã. . .”
Sau đó, nàng ngây người ra, chỉ thấy bóng lưng thiếu nữ đã đi xa, lòng thầm nói tốt xấu gì thì cũng phải mặc quần áo rồi hãy đi chứ, trần truồng như vậy thì ra thể thống gì?
Nhưng lúc này, thiếu nữ bỗng nhiên rơi từ trên ngọn cây xuống, ngã thẳng xuống một bụi cỏ ở trên mặt đất.
Cô gái áo trắng không khỏi lấy tay đập trán.
Đứa nhỏ này còn không dành thời gian làm quen với tứ chi và thân thể của nhân loại, thế mà đã vội vàng chạy đi rồi.
Không biết hành trình này của nàng có thuận lợi lấy được thứ mà Thần Ngao Tán Nhân để lại hay không nữa.
. . .
Trước lối vào thung lũng, Thần Cơ Học Sĩ một thân quan bào màu đỏ rực vung tay lên, đám lệnh bài kia liền trôi nổi ở trước mặt mọi người.
Trong mắt vị này lộ ra linh quang màu xanh, quét mắt nhìn năm trăm cái lệnh bài màu bạc này.
Một lát sau, Thần Cơ Học Sĩ liền phất tay áo một cái, đám lệnh bài bí cảnh này liền bay tán loạn, rồi rơi vào trong tay của năm trăm tên võ tu cửu phẩm đã có tên trên Sinh Tử Khế.
“Mọi người chú ý, lệnh bài này không chỉ là chìa khóa đi vào bí cảnh, mà trong đó còn có phù trận. Khi các ngươi gặp phải nguy hiểm ở trong bí cảnh, hoặc là có ý muốn rời đi, thì có thể khởi động phù trận ở trong đó. Trong bí cảnh này có trận pháp mà Thần Ngao Tán Nhân để lại, nó sẽ đưa các ngươi ra khỏi bí cảnh. Vì thế phải bảo vệ lệnh bài cẩn thận, đừng có làm mất.”
Sau khi Sở Hi Thanh cầm lấy lệnh bài, liền cảm thấy chất liệu của lệnh bài này rất không tầm thường.
Hắn cầm trong tay rồi bắt đầu quan sát tỉ mỉ.
“Cái này gọi là Xích Luyện Ngân, là một loại tài liệu luyện khí có được từ việc dung luyện ma ngân (bạc) và một số tài liệu đặc thù.” Chu Tượng Sơn có kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái liền nhận ra, than thở nói: “Thần Ngao Tán Nhân quả nhiên là giàu có bằng một nước. Một khối lớn như vậy phải có giá trị 500 lượng bạc là ít, còn có thể mang ra làm tài liệu chính để luyện pháp khí bát phẩm.”
Hắn lại dặn dò Chu Lương Thần và đám cửu phẩm của Chu gia: “Sau khi đi vào trong, các ngươi có thể tranh thì tranh, nếu như cảm thấy không địch lại thì có thể mượn lệnh bài để đi ra ngoài. Chỉ cần các ngươi cố hết sức, thì trong tộc sẽ không trách tội.”
Còn về phần Sở Hi Thanh thì hắn đã quên.
Theo Chu Tượng Sơn, thì khả năng Sở Hi Thanh sẽ thua là nhỏ bé không đáng kể.
Trong lòng Sở Hi Thanh thì lại thật lạnh thật lạnh, thái độ của vị chấp sự này đối với bọn họ là hoàn toàn khác biệt.
Cầm tiền của Chu gia bọn họ, quả nhiên là phải làm việc cho bọn họ.
Không lâu sau, ánh rạng đông ở chân trời đã chiếu xuống.
Tất cả mọi người ở phía trước thung lũng bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, nối đuôi nhau đi vào bí cảnh.
Khi bọn họ đi đến trước bí cảnh, lệnh bài màu bạc trên người họ sẽ xuất hiện một luồng ánh sáng màu trắng, sau đó toàn thân bọn họ đều hòa tan ra như bong bóng.
Sở Hi Thanh vẫn chờ đến khi tất cả mọi người đi gần hết, thì hắn mới cất bước đi đến lối vào thung lũng.
Theo người khác, thì hắn là ung dung không vội, chỉ coi bí cảnh trước mặt là chuyện rất bình thường. Nhưng thật ra là hắn không dám chen vào đám người hỗn loạn kia, vì sợ người nhân cơ hội đó chọc mình một đao.
Tuy nhiên, không biết có phải là trùng hợp hay không, ngay khi hắn cất bước tiến lên thì Tư Hoàng Tuyền cũng đồng thời di chuyển.
Hai người vừa vặn gặp nhau ở lối vào thung lũng, cả hai đều liếc mắt nhìn chằm chằm vào nhau.
Khoảnh khắc này, lối vào thung lũng đã là một mảnh cát bay đá chạy, bụi mù tung bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận