Bá Võ

Chương 1767: Gậy ông đập lưng ông (4)

Mà lúc này, bên trong một mảnh rừng núi bí mật, hai người Cung Vô Cấu và Thủy Thương Lãng cũng đang nhìn cảnh này.
“Thủ đoạn của vị tôn thượng này quả thật là cao cường, thật sự là đùa giỡn Tần Tịch Nhan trong lòng bàn tay.”
Cung Vô Cấu híp mắt: “Nhưng làm như vậy liền có thể đưa nàng vào chỗ chết? Kiến Nguyên đế có hồ đồ và đa nghi đến đâu, cũng sẽ không trực tiếp hạ sát thủ với Tần Tịch Nhan.”
“Quân nghi thần, Tần Tịch Nhan đã cách chết không xa.”
Thủy Thương Lãng khẽ mỉm cười, trong mắt hiện vẻ kính phục: “Nếu như ta đoán không sai, tôn thượng nhất định còn có sắp xếp khác, đòn sát thủ của hắn chắc hẳn là An Bắc đại tướng quân Tần Thắng. Trừ chúng ta ra, Tần Thắng chính là kẻ hy vọng Tần Tịch Nhan chết nhất.”
Cung Vô Cấu hơi ngẩn ngơ.
Hắn hơi suy tư, liền bật cười một tiếng: “Công nhận, nếu Tần Thắng muốn khống chế Thiết Sơn Tần thị, tất nhiên sẽ không dung được Tần Tịch Nhan. Đây chính là gậy ông đập lưng ông? Để Tần Tịch Nhan bị chúng bạn xa lạnh? Rất hả giận, chỉ là cái giá hơi đắt.”
“Phải trả giá đắt gì?” Giọng nói Thủy Thương Lãng thản nhiên: “Tôn thượng nhà chúng ta, đã là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt thiên tử từ lâu rồi. Nhưng mà trước khi giải quyết được Cực Đông Băng Thành, hắn vẫn không có lực lượng gây sự với chủ thượng và Vô Tướng thần tông.”
Hắn thậm chí còn đang suy đoán, có lẽ chủ thượng còn đang âm thầm hỗ trợ Cực Đông Băng Thành.
. . .
Tần Tịch Nhan cũng không biết mình rời đi bằng cách nào, sau khi nói chuyện với Sở Hi Thanh xong thì nàng vẫn rơi vào trạng thái thẫn thờ.
Từ sau khi nhìn thấy Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ, nàng đầu ngơ ngơ ngác ngác, hồn vía như lên mây.
Mãi đến khi Tần Tịch Nhan trở về dịch quán ở trong thành.
Một nội thị tam phẩm ăn mặc xa hoa phú quý, gương mặt trắng nõn không râu, dẫn theo một đám người chờ nàng ở đây.
“Thiết Sơn quận chúa, bệ hạ tuyên ngươi vào cung.”
Tần Tịch Nhan nghe vậy thì sững sờ.
Không phải nói thiên tử bận rộn nhiều việc, bảy ngày sau mới dành chút thời gian để gặp mặt nàng sao?
Tại sao lại đột nhiên triệu kiến nàng vào cung?
Nội tâm Tần Tịch Nhan nhất thời căng thẳng, một luồng khí lạnh xông thẳng lên đầu.
Nàng hơi suy nghĩ một chút, vẫn tỏ vẻ nghe theo, đi theo vị nội thị này đến hoàng cung.
Mãi đến trước cửa Thừa Thiên môn.
“Mời quận chúa cởi bỏ binh khí, tất cả pháp khí cũng phải để lại.” Nội thị tam phẩm kia cười nói: “Còn cả những gia tướng này nữa, cũng phải chờ ở đây.”
Tần Tịch Nhan nghe vậy thì sững sờ: “Đây là vì sao?”
Thừa Thiên môn vẫn là cửa thành xa nhất của hoàng cung, bình thường thì tướng lãnh đều vài đến Ngọ môn thì mới giải giáp tá binh.
Mà một người được dùng nghi trượng thân vương như nàng, thậm chí còn có quyền lực mang binh khí vào trong cung.
Nội thị tam phẩm chắp tay giải thích: “Quận chúa có điều không biết, cách đây không lâu, Lục Trầm và một đám phản tặc đã cướp thiên lao, đả thương thiên tử, vì vậy trong cung đang giới nghiêm, khống chế và quản lý cực kỳ nghiêm ngặt.”
Tần Tịch Nhan lại không chịu tin.
Giải giáp tá binh ở Thừa Thiên môn, cái này có bao nhiêu tác dụng? Nào có đề phòng được đám phản tặc kia?
Tần Tịch Nhan lại đưa mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy từng đội từng đội cấm quân ở trên tường thành, hầu như tất cả cung nỏ và đại nỗ đều đã sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn phá.
Nàng còn cảm ứng được mười mấy đạo khí cơ mạnh mẽ đang ẩn núp ở trên tường thành, tất cả đều trên tam phẩm.
Sau đó, Tần Tịch Nhan lại nhìn về phía sau, chỉ thấy phòng ốc ở xa xa đều có ánh hàn quang phản xạ.
Nàng chẳng những có thể biết được trong những phòng ốc này ẩn giấu rất nhiều giáp sĩ, mà còn có thể nghe thấy tiếng hô hấp và tiếng giáp của bọn họ va chạm lẫn nhau.
Tần Tịch Nhan không khỏi nắm chặt tay lại, trong lòng sinh ra cảm giác tuyệt vọng và bi thương.
Thiên tử đây là muốn thế nào?
Là muốn lừa gạt nàng vào cung, sau đó tru diệt nàng giống như tỷ tỷ của nàng sao?
Chỉ vì Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ của Sở Hi Thanh, chỉ vì lời sấm Tần Sở tốt kia, liền sinh ra sát ý với nàng?
Nội thị tam phẩm tựa như hoàn toàn không có cảm giác, hắn vẫn cười nói: “Quận chúa, đừng để bệ hạ chờ lâu.”
Tần Tịch Nhan nhắm mắt lại, rồi hít sâu một hơi.
Khi nàng mở mắt ra thì khí cơ toàn thân đã ác liệt như đao.
Nàng nhìn chằm chằm vào nội thị trước mắt: “Công công, bệ hạ mời ta vào cung, chính là vì tính mạng của Tần Tịch Nhan ta?”
Nội thị tam phẩm nghe vậy thì ngây người.
Hắn kinh ngạc nhìn Tần Tịch Nhan, sau đó lại chú ý thấy tay cầm đao của Tần Tịch Nhan đã nổi gân xanh.
Nội tâm nội thị tam phẩm hoảng hốt, lập tức lắc mình bay ngược về phía cửa thành.
Tần Tịch Nhan nhìn thấy cảnh này, trái tim không khỏi đau đớn đến vặn vẹo.
“Chúng ta đi!”
Tần Tịch Nhan không chút do dự, xoay người giục ngựa, lao thẳng về phía đông.
Nàng nhất định phải chạy ra khỏi thành.
Chỉ cần rời khỏi Vọng An, như vậy dù hoàn toàn nương nhờ vào Vô Tướng thần tông, hay là cầu viện thái sư Độc Cô Thủ, tất cả đều có thể mang đến sinh cơ cho nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận