Bá Võ

Chương 1558: Một mảnh hỗn độn (3)

Sau khi Cực Đông Băng Thành chiếm cứ Đông Châu, đi dọc theo sông Thần Tú lên phía tây, đám quan lại và các thế lực giang hồ ở hạ du đều bị càn quét sạch, hoặc là ẩn nhẫn ngủ đông.
Những người còn lại, không ai dám trêu chọc Thiết Kỳ Bang.
Đơn Xích Linh khẽ lắc đầu, hắn cũng biết hai người nói không nói thật, ít nhất cũng không nói toàn bộ.
Lúc này, một người bên cạnh hắn lại vỗ đùi một cái: “Thì ra là như vậy, bảo sao lại có nhiều thế lực ở Đông Châu này gia nhập vào Thiết Kỳ Bang như vậy.”
Đơn Xích Linh quay sang, phát hiện người kia là đà chủ phân đà Nhạc Cương, Vương Danh Sơn.
Huyện Nhạc Cương nằm ở phía nam quận Nam Ngô, vị trí tiếp giáp đến gần Tú Thủy.
Người này vốn là một hắc đạo có tiếng ở huyện Nhạc Cương, cách đây không lâu cũng mua lại một phân đà, nương nhà vào Thiết Kỳ Bang.
Bang quy của Thiết Kỳ Bang cực kỳ nghiêm, không phải là ai cũng nhận vào.
Vương Danh Sơn này, đầu tiên là viết huyết thư, lại tăng tiền công cho tất cả cu li và người chèo thuyền. Sau đó lại tự mình chạy đến Tú Thủy, thề độc trước đại trạch Sở gia, nói sẽ tuân thủ bang quy của Thiết Kỳ Bang.
Việc này còn được bàn tán sôi nổi một thời gian, đến nay cũng không biết kết quả thế nào.
Bây giờ xem ra, vị Vương đà chủ này đã được toại nguyện.
Giọng nói của Đơn Xích Linh mang theo tò mò: “Như vậy, vì sao Vương huynh lại gia nhập Thiết Kỳ Bang?”
“Không vì sao cả, chỉ là mấy tháng nay thất các thế lực đều tranh nhau gia nhập Thiết Kỳ Bang, để người ta lạnh cả sống lưng. Ta nghĩ trong này nhất định có nguyên do, nên không dám tụt lại phía sau mọi người.”
Vương Danh Sơn liếc mắt nhìn chung quanh, ánh mắt đầy kinh hãi: “Bây giờ xem ra, đúng như dự đoán!”
Lúc này, mọi người trong đại sảnh cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi.
“Ta lại nghe nói là, Thiết Kỳ Bang sắp càn quét Đông Châu, đến khi đó cũng sẽ thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết giống như Cực Đông Băng Thành.”
“Lại có việc này? Vậy thì lão phu chưa nghe nói qua. Nhưng đối thủ một mất một còn với nhà ta cũng gia nhập Thiết Kỳ Bang, lão phu không dám ngồi không.”
“Mấy thế lực quanh nhà chúng ta đều giương cờ hiệu Thiết Kỳ Bang, sao dám không theo?”
“Lý mỗ thì lại là ngưỡng mộ danh tiếng của Vô Cực Đao Quân, cũng giống như Lộ đường chủ nói, cây cao đón gió mát.”
Sở Hi Thanh vừa tiếp thu đám thuộc hạ chạy đến thỉnh an, vừa nghe trộm mấy người này nói chuyện.
Da mặt của hắn lại hơi co quắp lại, lòng thầm nói ta tin các ngươi. . . mới là lạ!
Đám thế gia này, có nhà nào là không thâm căn cố đế, quan hệ và tin tức cực kỳ nhanh nhạy? Những thế lực giang hồ kia, có nhà nào là không có chỗ dựa?
Tất cả thế lực này nương nhờ vào Thiết Kỳ Bang, nhất định là có nguyên do.
Sau đó, Sở Hi Thanh liền thu hồi tâm tư.
Bởi vì thời điểm này, lại có mấy người vội vã đi vào.
Đầu tiên là đường chủ Thiết Sơn đường Lục Cửu Ly.
Thanh Giao Thu - Lục Cửu Ly là một thành niên lâu năm trong bang, vốn là đường chủ Tầm Dương đường, chủ đạo chiến sự ở quận Tầm Dương khi Thiết Cuồng Nhân còn sống.
Sau khi Thiết Cuồng Nhân chết, Lục Cửu Ly có lòng rời khỏi, cho nên chuyển qua làm đường chủ Thiết Sơn đường, phụ trách trông coi lăng mộ Thiết Cuồng Nhân và mỏ quặng ở Mi gia trang.
Có lẽ là vì việc ở lăng mộ Thiết Cuồng Nhân, nên Lục Cửu Ly vẫn nhíu chặt lông mày.
Hắn rất muốn nói chuyện với Sở Hi Thanh, nhưng ở đây quá nhiều người, đành phải tạm thời nhẫn nại.
Sau đó là đường chủ Thái Sơn đường Thi Cẩu – Lệ Mãn Sơn.
Người này là đệ tử Thi Sơn tông, năm ngoái lấy danh nghĩa xuống núi rèn luyện, bị Sở Hi Thanh mời chào vào Thiết Kỳ Bang, đảm nhiệm chức vị đà chủ.
Ba tháng trước, Lệ Mãn Sơn nhận lệnh Thiết Tiếu Sinh, tụ tập ba ngàn bang chúng, càn quét toàn bộ quận Thái Sơn, từ đó bước vào hàng ngũ đường chủ.
Sở Hi Thanh cũng khá kinh ngạc với chuyện này.
Từ khi Lệ Mãn Sơn gia nhập bang đến giờ, vẫn luôn làm việc cẩn thận.
Nhưng năng lực và tâm tính của người này không quá xuất sắc, quá quy củ, thủ thành có thừa, lại không đủ biến báo. Tương lai có thể trấn thủ một phương, nhưng không thể dùng để khai thác.
Sở Hi Thanh không ngờ một người như vậy, lại chỉ dùng ba ngàn bang chúng để khai thác quận Thái Sơn, hơn nữa còn đứng vững gót chân ở đó.
Vì vậy, khi Lệ Mãn Sơn đến bái kiến thì Sở Hi Thanh cố ý quan sát người này một phen.
Hắn không nhìn ra thứ gì dị thường.
Lệ Mãn Sơn vẫn là Lệ Mãn Sơn, tu vị cũng mới đến ngũ phẩm hạ.
Nhưng hai nam tử che mặt bên cạnh Lệ Mãn Sơn lại là sát khí bức người.
Da thịt của bọn họ đều là màu vàng nhạt.
Nếu như nhìn kỹ hơn, có thể thấy trên da thịt còn bao trùm bởi một tầng lân phiến mơ hồ.
Móng tay của hai người này cũng cực kỳ sắc bén, mà lại có ánh kim loại lóng lánh.
“Đây chắc là hai thi vương cấp độ tam phẩm hạ!”
Phong Tam không khỏi nheo mắt lại: “Dưới trướng chủ thượng, quả thật là ngọa hổ tàng long.”
Sở Hi Thanh thì lại nghĩ đến Thi Sơn tông.
Hành vi này của Thi Sơn tông không giống bình thường, không giống phong cách làm việc của môn phái lánh đời này.
Bọn họ đến cùng là nghĩ cái gì?
Vì sao lại bỏ nhiều công sức như vậy để nâng đỡ Lệ Mãn Sơn? Lại có ý đồ gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận