Bá Võ

Chương 1520: Áp chế (5)

Tuy nhiên, phương pháp này lại có thể để Hạ Bạch Thạch duy trì tu vị tam phẩm, có sức chiến đấu Địa Bảng.
Sở Hi Thanh không biết làm như vậy có thể khôi phục đạo tâm của Hạ Bạch Thạch hay không, nhưng hắn có niềm tin, có thể làm cho người này khôi phục tám chín phần mười trạng thái năm xưa.
Mấy người Tri Phi Tử từng có suy đoán.
Trừ phi Cuồng Kiếm – Phong Tam tôn sùng và tin tưởng Sở Hi Thanh đến cực điểm, bằng không thì không thể tiến thêm một bước trên tu vị vốn có.
Trí nhớ giả chắc chắn không phải trí nhớ thật, đạo tâm mượn đến cũng không phải đạo tâm thật, đây là một sơ hở trí mạng trong quá trình thăng cấp nhất phẩm thượng.
Sau khi Sở Hi Thanh làm xong những chuyện này, ánh mắt của Cuồng Kiếm – Phong Tam cũng lại có tiêu cự.
Sau khi hắn tỉnh táo lại, lại liếc mắt nhìn bốn phía với vẻ ngờ vực, sau đó ánh mắt lại khóa chặt vào Sở Hi Thanh.
“Chủ thượng, vừa có chuyện gì vậy? Hình như ta vừa thất thần trong chốc lát?”
Hắn phát hiện trí nhớ của mình trống không trong giây lát, thời gian cũng khác với bây giờ.
Sở Hi Thanh nghe vậy, thản nhiên gật đầu: “Vừa rồi ngươi quả thực là đờ ra, là suy nghĩ thứ gì đến thất thần sao?”
Phong Tam cẩn thận nghĩ lại, sau đó lại lắc đầu, không nghĩ nữa.
Có thể mình đờ người ra thật.
Sau đó, hắn thu hồi tâm tư: “Lời nói của chủ thượng hôm nay, có phải là cố tình kích thích Tần Thắng không?”
Hôm nay chủ thượng nói như vậy, chỉ sợ người kia sẽ không tiếc tất cả thủ đoạn và lực lượng để giết chết chủ thượng.
“Ngươi nhìn ra rồi?”
Sở Hi Thanh khẽ mỉm cười: “Ta chính là có ý đó, vị An Bắc đại tướng quân Tần Thắng này không chứa được ta, vì vậy dù ta có kích thích hắn hay không, hắn cũng sẽ dốc hết sức để đưa ta vào chỗ chết, nhưng mà người càng gấp gáp, thì càng dễ mắc sai lầm.”
Hắn hi vọng Tần Thắng nhìn chằm chằm vào mình, thuận tiện cho Sở Vân Vân hành động.
Sở Vân Vân không hề có ý định quay về Thiết Sơn Tần thị.
Tuy nhiên, 290 vạn đại quân ở bốn châu Băng U Cực Tuyệt, tất cả đều là thuộc hạ cũ của nàng.
Có gần một nửa quan quân ở đây là do Sở Vân Vân đề bạt lên.
Tần Thắng không có uy vọng của Bá Võ Vương, dù hắn kế nhiệm chức vị An Bắc đại tướng quân hai năm, nhưng vẫn không thể thay hết những người này.
Tần Thắng còn phải bỏ công sức vào Tần gia, tra xét năm mươi vạn An Bắc Quân trực thuộc Thiết Sơn Tần thị nữa.
Phong Tam vẫn cảm thấy không hiểu.
Nhưng khi hắn định mở miệng hỏi, thì Sở Hi Thanh đã đứng thẳng lên.
“Chúng ta đến rồi!”
Bọn họ đã đến nơi mà Huyết Nhai Đao Quân nói đến.
Trong mắt Sở Hi Thanh hàm chứa vẻ chờ mong.
Hi vọng sau một ngàn năm, thứ kia vẫn còn ở đó, sau khi Huyết Nhai Đao Quân vào tráng niên, hắn cũng không lấy thứ này đi.
Cùng lúc đó, ở trên mặt biển cách đó mấy ngàn dặm.
Thiết Diện Phán Quan – La Dương và Thần Quyền Phán Quan – Tẩy Bích Thiên hai mặt nhìn nhau.
Vẻ mặt hai người đều cực kỳ nghiêm túc, không có quá nhiều tâm tình vui sướng.
“Thế nào?” Tẩy Bích Thiên nhìn La Dương: “Ta cảm thấy thiếu chủ thật sự rất khác với trước kia.”
“Thiếu chủ bây giờ, văn võ song toàn, trí dũng nhiều mặt. Dù là đối mắt với An Bắc đại tướng quân Tần Thắng, thì cũng có thể ung dung không vội. Hơn nữa, lời nói và khí độ của thiếu chủ còn vượt qua cả Tần Thắng.”
Trong mắt La Dương toát ra một vệt vui vẻ: “Nhưng đó thật sự là thiếu chủ không thể nghi ngờ! Gia chủ trên trời linh thiêng, nếu ngài ấy có thể nhìn thấy thiếu chủ bây giờ, không biết sẽ vui mừng đến mức nào.”
“Ta không nói là không phải.” Tẩy Bích Thiên lắc đầu: “Ta chỉ là cảm thấy thiếu chủ thay đổi quá nhiều, cũng không biết là vì sao?”
La Dương khẽ than thở mộ tiếng: “Thiếu chủ phải chịu đựng nỗi khổ độc chú từ nhỏ, thứ hắn trải qua tuyệt đối không phải thứ người bình thường có thể chịu đựng, vì vậy nên chúng ta cũng khó đoán được tâm tính của hắn biến hóa thế nào. Bích Thiên, ngươi thật sự cho rằng thiếu chủ ngày xưa nhu nhược vô năng sao? Thiếu chủ không bị độc chú kia hành hạ đến phát rồ, từ đó có thể thấy ý chí của thiếu chủ không phải người thường có thể sánh bằng.”
Hắn thấy Tẩy Bích Thiên yên lặng không nói gì, liền trực tiếp xoay người rời đi: “Ta đi đây, đi tìm Lý giáo đầu rồi cùng đi Vân Hải tiên cung. Còn ngươi, ngươi nhất định phải hoàn thành việc thiếu chủ giao phó. Thiếu chủ khởi tử hoàn sinh, tuy rằng thoát khỏi độc chú, nhưng cái Lục âm Hoàn Hồn Chú kia cũng là một mầm họa rất lớn, chúng ta không thể trơ mắt nhìn.”
Đây cũng là vì sao La Dương gặp mặt Sở Hi Thanh xong thì ý mừng trong lòng lại biến mất bảy phần mười.
Hắn cần phải chạy đến Vân Hải tiên cung, sau đó cố gắng nghiên cứu thiên quy Giới Luật hoàn chính trong vòng ba tháng.
“Ta hiểu!”
Tẩy Bích Thiên cũng quay người, lặng lẽ đi về một phía khác.
Bọn họ đều gánh vác sứ mệnh Sở Hi Thanh giao cho, một người đi hướng nam, một người đi hướng đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận