Bá Võ

Chương 1326: Gần Thần chi chiêu (3)

Cả tòa núi lớn này, đã bị người ta điêu khắc thành một con thần thú cực kỳ lớn.
Nó đầu ly lưng ngao chân rùa, tạo hình chính là Bá Hạ, một trong Long chi cửu tử!
Mà bây giờ, bọn họ chỉ nhìn thấy bộ phận đầu của Bá Hạ.
Cái đầu rùa của Bá Hạ này cao tận hai trăm trượng. Tòa lầu tháp khổng lồ giống như ngọn núi kia, nằm ở ngay trung ương lưng rùa của Bá Hạ.
Bên cạnh đầu rùa là một tòa lầu các cao hai trăm trượng, cũng chính là tòa lầu các cao hơn vách núi một chút kia.
Khi Sở Hi Thanh tụ lực vào mắt, ngưng thần nhìn vào thì phát hiện, tòa lầu các này chính là lối đi duy nhất để lên đầu rùa.
Những nơi khác đều có cấm pháp dày đặc, khó có thể đi qua.
Sở Hi Thanh chỉ nhìn một lát, liền ngoan ngoãn bay về phía tòa lầu các kia.
Đã có không ít người ở bên dưới tòa lâu các cao hai trăm trượng này.
Sở Hi Thanh không nhìn thấy bóng người của Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y, liền đoán là nàng đã đi vào.
Nhưng mấy người Hồ Tâm Mị và Nhật Già La thì vẫn ở ngoài, bọn họ đang cau mày nhìn tòa lầu các trước mặt.
Trên đỉnh tòa lầu các này cũng có một ‘Thần Ngao Tán Nhân’.
Trên đó có mười mấy hàng chữ nhỏ, chính là quy tắc của cửa ải này.
Để người ta kinh ngạc chính là, những người tụ tập ở nơi này đều là sắc mặt âm trầm ngưng trọng, ánh mắt do dự bất an.
“Phong Thần lâu?”
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn biển hiệu, mới biết tên của tòa lầu các này.
Tâm thần của hắn không khỏi trầm xuống.
Tòa Phong Thần lâu này có tổng cộng chín tầng, tám tầng đầu trong đó, mỗi một tầng đều có một thức cực chiêu do Thần Ngao Tán Nhân để lại.
Chỉ khi nào tìm hiểu được những thức cực chiêu này, thì mới có tư cách đi lên tầng tiếp theo.
Tầng cuối cùng là tám chiêu hợp nhất, diễn hóa thành một thức “Gần Thần chi chiêu” của Thần Ngao Tán Nhân, Phong Tẫn Tàn Ngân!
Sau khi học được Phong Tẫn Tàn Ngân này, thì có thể đi ra khỏi Phong Thần lâu, đến cửa ải tiếp theo.
Nếu như ba cửa ải đầu chỉ thử thách tố chất pháp thuật của bọn họ, thì cửa ải này thử thách thiên phú võ đạo của bọn họ.
Nhưng mấu chốt không phải ở đây.
Nếu như chỉ kiêm tra thiên phú võ đạo thì vẫn chưa đủ để đám người ngưng trọng và do dự như vậy.
Mấu chốt là khi đi vào bên trong Phong Thần lâu, sẽ phát hai mươi bốn cái lệnh bài.
Lệnh bài chia làm ‘m lệnh’ và ‘Dương lệnh’. Mỗi một đội ngũ sẽ nhận được một cái lệnh bài trong số đó.
Nếu muốn đi ra khỏi Phong Thần lâu, vậy phải lấy được cả âm lệnh và Dương lệnh.
Ngoài ra, lấy được càng nhiều lệnh bài, thì Phong Tẫn Tàn Ngân sẽ thưởng càng nhiều.
“Nếu muốn lấy được lệnh bài, cũng chỉ có thể cướp của những đội ngũ khác. Nói cách khác, chỉ có mười hai đội ngũ có thể đi ra khỏi Phong Thần lâu này? Thậm chí còn ít hơn?”
Kiếm Tàng Phong không khỏi nheo cặp mắt đậu xanh: “Người tiến vào cửa ải này, cũng phải chết hơn phân nửa!”
Nhưng Thần Ngao Tán Nhân cũng cho bọn họ cơ hội lựa chọn, có thể rời khỏi Vân Hải tiên cung, hoặc là chờ ở ngoài Phong Thần lâu.
Cái này coi như tự động bỏ quyền, lệnh bài của bọn họ sẽ được chuyển cho đội ngũ khác.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, bảo sao đám người Hồ Tâm Mị và Nhật Già La, Vũ Chí Thượng lại do dự, không dám đi vào.
Chuyện này có nghĩa tỷ lệ tử vong là 50%.
Cửa ải thứ hai đã chết hai phần năm, bây giờ lại tiếp tục.
Vì vậy, dù đại yêu nhất phẩm như Hồ Tâm Mị cũng sinh ra ý lo sợ.
Đúng lúc này, một giọng nói hùng hồn truyền đến: “Tiểu Sở!”
Giọng nói này hàm chứa vui mừng và thân thiết.
Sở Hi Thanh nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện đó là Yến Quy Lai. Hắn mang theo mấy người Tông Tam Bình đi đến từ một con đường lát đá cẩm thạch khác.
Có tổng cộng bốn con đường lát đá cẩm thạch, tất cả đều hội tụ tại nơi này.
Sau khi Yến Quy Lai hạ xuống đất, liền đánh giá toàn thân Sở Hi Thanh một phen, lúc này mới yên tâm: “May mà tiểu Sở ngươi vẫn bình yên vô sự.”
Kiếm Tàng Phong đứng ở sau lưng Sở Hi Thanh nghe thấy lời này, khóe miệng không khỏi giật giật.
Có phải vị Yến sư thúc này quên mình rồi không?
Đều là đệ tử thánh truyền của tông môn, đãi ngộ lại khác biệt một trời một vực.
Sau đó hắn liền chú ý đến mấy người sau lưng Yến Quy Lai, mấy người Tông Tam Bình đều khá chật vật. Pháp khí trên người bọn họ đều có chút tổn hại, khí tức cũng hơi rối loạn. Có thể thấy trên người mấy vị này đều có vết thương.
Hai mắt Kiếm Tàng Phong không khỏi đọng lại: “Xem ra bên phía sư thúc đã trải qua một trận chiến đấu gian khổ.”
“Chiến đấu gian khổ cái rắm.”
Sắc mặt Nhậm Tiếu Ngã một trong ‘Vô Tướng Tam Hữu’ tái xanh: “Trong cửa ải thứ hai, chúng ta gần như không bị làm sao cả, chỉ có Bạch sư đệ bị vết thương nhẹ. Những vết thương này đều là kiếm ý dưới vực sâu và lực lượng lôi đình của hai sách Giới Luật tạo thành. Phương Bất Viên quá vô dụng, học hai môn pháp thuật kia mà học như cứt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận