Bá Võ

Chương 688: Ngọa hổ tàng long (2)

Những suy nghĩ lung tung kia, xẹt qua đầu của Lục Loạn Ly.
Ngay sau đó, Lục Loạn Ly đã vứt mấy cái suy nghĩ này ra khỏi đầu, nàng âm thầm xấu hổ.
Sao mình có thể phân tâm khi đang chiến đấu chứ?
Phụ thân đã nói, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, dù là gặp phải con thỏ thì cung phải dùng toàn lực để ứng phó.
Mình thật sự là quá thả lỏng. . .
Nàng ngưng thần nhìn về phía trước, đối thủ còn sót lại chỉ có Long Hành, trong mắt tràn đầy sát ý.
“Tiện nhân!”
Long Hành muốn rách cả mí mắt, bóng người thì lại nhanh chóng bay lùi về phía sau, mang theo từng mảnh từng mảnh tàn ảnh.
Lúc hắn mạnh nhất cũng không phải đối thủ của Lục Loạn Ly, huống hồ là đang trong trạng thái trọng thương chưa lành?
Vừa rồi, bọn họ dùng sáu người để vây giết Lục Loạn Ly, nhưng lại bị Lục Loạn Ly chém giết từng người một.
Nếu như không phải phụ thân Long Nam Thư chặn một đao thay cho hắn, thì Long Hành bây giờ đã là thân và đầu chia lìa rồi.
Vì vậy hắn chỉ có thể bỏ trốn!
Dù là Long Hành tận mắt nhìn thấy phụ thân Long Nam Thư bị Lục Loạn Ly chặt đầu, nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn bỏ chạy.
Chỉ có cách xa tiện nhân này, rời xa đao của nàng, thì Long gia mới có tương lai.
Lục Loạn Ly thì lại vẻ mặt lạnh lùng, truy kích theo bóng người của Long Hành.
Khoảng cách của hai người càng ngày càng ngắn.
Tuy nhiên, ngay khi Lục Loạn Ly sắp sửa đuổi kịp Long Hành, bỗng nhiên có một cơn cuồng phong quét qua.
Cơn cuồng phong này cực kỳ mãnh liệt, chỉ chớp mắt đã thổi tan non nửa sương mù ở trên chiến trường.
Lục Loạn Ly không khỏi chậc một tiếng, nàng chỉ có thể tạm thời tha cho Long Hành, thân như mị ảnh mà lùi lại phía sau.
Bây giờ nàng tuyệt đối không thể bại lộ thân phận.
Mấu chốt là sau khi bại lộ thân phận, còn có thể mang đến phiền phức cho Sở Hi Thanh.
Dù sao nàng cũng là người của đảng Lệ thái tử.
Mà một khi triều đình biết được Thiết Kỳ Bang có quan hệ với đảng của Lệ thái tử, nhất định sẽ không tiếc tất cả mà tiêu diệt Thiết Kỳ Bang.
Sau đó, Lục Loạn Ly lại đi đến trước mấy bộ thi thể kia, lấy Hóa Thi Thủy ở trong tay áo ra.
Nàng rất sợ tốc độ hóa thi quá châm, cho nên trực tiếp nhỏ vài chục giọt xuống.
Trận chiến này, nàng không dùng Như Mộng Đao của phụ thân Lục Trầm, mà chỉ thi triển ba thức Đại Minh Vương Luân.
Đại Minh Vương Luân đã không hiện thế từ lâu, hẳn là không có người biết.
Trong đó cũng bao quát cả Long Hành đã bỏ chạy.
Tuy nhiên, vì đề phòng chuyện chẳng may, Lục Loạn Ly vẫn phải dùng Hóa Thi Thủy để hủy thi diệt tích, đề phòng có người tìm thấy manh mối ở trên thi thể.
Ngay khi những thi thể này đang kêu ‘xì xì’, phát ra mùi tanh tưởi và khói đặc, Lục Loạn Ly lại phi thân lên, thừa dịp sương mù còn chưa tán đi, mà dùng hết tốc độ để chạy về phía của Sở Hi Thanh.
Vì để Lục Loạn Ly phát huy ‘tự nhiên’, nên Sở Hi Thanh không bảo nàng đi tác chiến ở trong quân, mà giữ nàng ở bên cạnh.
Khi Sở Hi Thanh chạy về, màn sương mù kia cũng đã tan gần hết.
Nàng vội vã chạy vào cái lều lớn ở sau lưng Sở Hi Thanh, thay bộ quần áo đen trên người mình, sau đó lại trở về bên cạnh Sở Hi Thanh, đàng hoàng trịnh trọng mà làm cận vệ cho hắn.
Mà lúc này, ở một bên khác của Sở Hi Thanh, Sở Vân Vân nhìn nàng với ánh mắt hàm chứa thân thiết: “Lục sư tỷ, ngươi bị thương? Vất vả rồi!”
Lục Loạn Ly thấy buồn cười, không để ý mà khoát tay một cái: “Một vết thương nhẹ mà thôi, tu dưỡng vài ngày là không sao. Nhưng lần này thật sự là quá hiểm, cơn gió này đến quá nhanh, ta suýt nữa giết được Long Hành, nhưng lại không thể không bỏ đi.”
Sở Vân Vân cũng rất tán thành, gật đầu một cái: “Cơn gió này quả thực là quá nhanh, thủ đoạn của thuật sư khá cao siêu.”
“Đúng không? Ta chạy chậm hơn một chút thì đã lòi đuôi rồi.”
Sau đó, vẻ mặt Lục Loạn Ly ngưng trọng mà nhìn về phía trước: “Có điều, ở trung quân và cảnh phải có vài vị cao thủ không rõ lai lịch, một người trong đó cực kỳ khá, một đường giết từ trái qua phải, chém liên tục gần hai mươi người, bóng người còn không thèm dừng lại.”
Trong mắt Lục Loạn Ly mang đầy nghi ngờ và khó hiểu.
Nàng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mấy cao thủ này là từ đâu ra, vì sao bọn họ phải trợ giúp Sở Hi Thanh? Trợ giúp Tây Sơn Đường?
Tây Sơn Đường này rốt cuộc là cất giấu bí mật gì, vì sao lại hấp dẫn nhiều người không rõ lai lịch như vậy?
Lục Loạn Ly nghĩ đến nơi này, liền quay sang hỏi Sở Hi Thanh ở phía trước: “Sở sư huynh, ngươi có biết thân phận của những người này không?”
Sở Hi Thanh hơi nhướng mày: “Hình như là có mấy bán yêu, còn có một người tu luyện Bá thể.”
Đó hẳn là cha con Đơn gia và Kế Tiễn Tiễn.
“Vừa rồi, sương mù quá dày đặc, Thái Thượng Thông Thần của ta cũng không thể nhìn quá xa, chỉ biết những người này như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi.”
Sở Hi Thanh quay đầu lại, nhìn Lục Loạn Ly với ánh mắt hàm chứa thâm ý.
“Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng không phải là chân nhân. Bọn họ đều là người có tu vị cao cường, nếu như có ý che dấu thân phận, dù cho đứng trước mặt chúng ta thì chúng ta cũng rất khó nhận ra bọn họ.”
Lục Loạn Ly nghe vậy thì nhíu mày, sau đó suy tư giây lát rồi gật đầu.
Sở Vân Vân ở bên cạnh thì lại mặt không cảm xúc, thong dong bình tĩnh gọi Toan Nghê ra, để nó chơi đùa ở trên vai của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận