Bá Võ

Chương 692: Ngọa hổ tàng long (6)

Bầu trời Thiết Kỳ Bang sắp sụp đổ này, lại được một bàn tay mạnh mẽ chặn lại.
Đúng rồi! Thiết Kỳ Bang còn có Thiếu kỳ chủ mà!
Đây cũng là người xếp hạng 91 trên Thanh Vân Tổng Bảng, cũng là hạng 9 trên Thần Tú Thập Kiệt đao!
Chỉ cần Thiếu kỳ chủ ở đây, Thiết Kỳ Bang sẽ không sụp đổ được!
Lúc này, Sở Hi Thanh lại gọi hai vị trung niên ở trong đó lại: “Tiết phó đường chủ, Lương phó đường chủ, hai người các ngươi chia ra đi về thượng hạ du một chuyến. Triệu tập tất cả bang chúng ngoại đường của Thiết Kỳ Bang về đây.”
“Các ngươi nói cho chư vị đường chủ ngoại đường, chỉ cần Thiết Kỳ Bang chúng ta vẫn còn, người vẫn còn, vậy những sản nghiệp và địa bàn kia, không ai dám động vào!”
“Nếu như bang phái không còn, chúng ta có nhiều địa bàn hơn, nhiều tài sản hơn, thì cũng không giữ được.”
Hai người này, một là phó đường chủ Tuyển Phong Đường, một là phó đường chủ Thiết Kỳ Đường, đều có tu vị lục phẩm hạ.
Sở Hi Thanh đã từng gặp bọn họ vài lần, xem như là người quen, nhưng không có quá nhiều giao tình.
Tuy nhiên, Tuyển Phong Đường và Thiết Kỳ Đường đều là đường khẩu quan trọng nhất của Thiết Kỳ Bang, hôm nay hai người được Thiết Cuồng Nhân giữ lại đây để trấn thủ tổng đà.
Từ đó có thể biết huynh đệ Thiết gia tin tưởng bọn họ thế nào.
Thần sắc hai người kia nghiêm nghị: “Xin nghe mệnh lệnh của Thiếu kỳ chủ!”
Lúc này, Sở Hi Thanh lại nhìn về phía trung niên mặc trang phục tiên sinh phòng thu chi: “Trong tổng đà bây giờ, còn bao nhiêu tiền bạc, còn bao nhiêu lương thực?”
Đây là một phó đường chủ của Nội Vụ Đường.
Trước đó, Nội Vụ Đường vẫn luôn do Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch quản lý.
Thần sắc người này nghiêm túc: “Trong kho bây giờ còn có năm mươi lăm vạn lượng bạc, ba vạn thạch lương thực. Ngoài ra, kỳ chủ còn có một kho bạc ở trong tổng đồ, đây là tài chính mà kỳ chủ chuẩn bị cho chiến đấu, mỗi một tháng Thiết Kỳ Bang sẽ gửi mười vạn lượng bạc vào đó, không ai có thể động vào. Ta chưa từng vào đó, chỉ có thể dự đoán là trong đó còn có khoảng chín mươi vạn lượng bạc.”
Sở Hi Thanh nghe vậy, lông mày không khỏi nhướng lên.
Đây là tin tức tốt nhất từ khi hắn nghe thấy tin dữ Thiết Cuồng Nhân bỏ mình.
Số bạc này có thể ứng phó một trận, chỉ là lương thực hơi ít. . .
“Truyền lệnh cho Lý Thần Sơn và Ngụy Dương! Bảo bọn họ sau khi càn quét binh mã ở ngoài thành xong, liền dẫn bang chúng và ba ngàn thợ săn thì tấn công tất cả trang viên và ổ bảo ở gần đó, ta cho bọn họ một ngày, cần phải nắm giữ tất cả trang viên và ổ bảo trong phạm vi năm mươi dặm. Nói cho bọn họ biết, phải toàn lực cướp đoạt tiền tài và lương thực! Đặc biệt là lương thực, tất cả lương thảo và súc vật, đều áp giải về trấn Tây Sơn.”
Cái gọi là binh mã chưa động, lương thảo đi đầu.
Trong tay Sở Hi Thanh bây giờ chỉ có hai vạn lượng bạc, trong quỹ của Tây Sơn Đường cũng chỉ có bảy vạn lượng.
Mà trận chiến ngày hôm nay, hắn đã hứa hẹn ban thưởng cho bọn họ, phải phát xuống mấy chục vạn lượng.
Kẻ địch mà Thiết Kỳ Bang phải đối mặt bây giờ, còn có Thập Thất Liên Hoàn Ổ, còn có quân Thiên Bình, còn có Thủy sư doanh quận Giang Nam.
Sở Hi Thanh dự tính là, tiếp đó bọn họ còn phải giằng co với quan phủ và thế lực ở khắp nơi, tất yếu phải duy trì mười mấy ngày, thậm chí hơn một tháng.
Thiết Kỳ Bang muốn nuôi dưỡng bang chúng dưới trướng đã không dễ, muốn động viên tất cả thợ săn và cu li thì cũng cần một lượng lớn tiền bạc và lương thực.
Càng nhiều càng tốt!
Sở Hi Thanh nói đến chỗ này, liền thấy Lỗ Bình Nguyên dẫn theo một đám người, đẩy mấy chiếc xe ngựa chứa đầy đồ tang và vải trắng, đi từ phía quan đạo của trấn Tây Sơn đến đây.
Hắn vẫy vẫy tay với Lỗ Bình Nguyên: “Ngươi tạm thời bỏ chuyện đồ tang xuống, ta giao cho người khác làm. Ngươi mau đi Sát Sinh Lâu một chuyền, giúp ta thuê một vị cao thủ. Tu vị nhất định phải là ngũ phẩm thượng, sức chiến đấu càng cao càng tốt, ta ra mười. . . không, mười lăm vạn lượng bạc, thuê hai tháng! Nhất định phải có danh dự tốt, nguyện ý ra sức.”
Sở Hi Thanh nói đến mấy chữ mười lăm vạn lượng bạc thì da mặt hơi co quắp lại.
Bình thường, thuê một võ tu ngũ phẩm thượng thì khoảng năm mươi đến bảy mươi vạn lượng bạc một năm.
Sở Hi Thanh thì lại không muốn tiêu số tiền đó.
Thiết Kỳ Bang bây giờ đang thiếu chính là một cao thủ trấn áp cục diện.
Dưới trướng của Sở Hi Thanh đúng là ‘cao thủ’ nhiều như mây, nhưng không ai có thể bại lộ dưới ánh sáng.
“Thuộc hạ tuân lệnh!” Vẻ mặt Lỗ Bình Nguyên nghiêm túc, trong lòng hắn cũng biết chuyện này quan hệ trọng đại, nhất định phải làm ổn thỏa.
Nhưng đúng lúc này, bọn họ nghe thấy một tiếng kêu từ phía trên: “Hi Thanh!”
Tiếng nói này hùng hồn hào phòng, nhưng lại ẩn chứa một tia bi thương.
Sở Hi Thanh nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên, sắc mặt cũng hơi buồn bã: “Thiết thúc.”
Đó là Thiết Tiếu Sinh, hắn đang ngự không mà đến từ phía xa xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận