Bá Võ

Chương 1891: Thê tử của Vô Cực Đao Quân (4)

Sở Hi Thanh nói đến đây, lại phát hiện Sở Vân Vân ngồi bên cạnh đang hơi mất tập trung.
Nàng giống như đang nghe Sở Hi Thanh nói, nhưng ánh nhìn về phía trước lại không có tiêu cự.
Sở Hi Thanh nhìn nàng một cái.
Hắn hơi suy nghĩ một chút, liền giảm tốc độ, sau đó hạ độ cao từ tầng mây thứ bảy xuống, để chiếc thuyền này lơ lửng giữa không trung.
Sở Hi Thanh lại ném tiểu Tóc Húi Cua và Bạch Tiểu Chiêu qua một bên, sau đó hắn nắm tay của Sở Vân Vân, kéo nàng bay ra khỏi thuyền: “Các ngươi chờ một lát, ta có lời muốn nói với Vân Vân.”
Sở Vân Vân sững sờ, không kịp phản ứng.
Khi nàng tỉnh táo lại, thì đã bị Sở Hi Thanh kéo ra ngoài hai mươi dặm.
Trong lòng nàng hơi tò mò, Sở Hi Thanh muốn nói gì với nàng? Nên cũng không phản kháng hay giãy dụa.
Lục Loạn Ly thì lại phồng má lên như hai cái bánh bao.
Có cái gì mà không thể nói trước mặt nàng? Hừ!
Sở Hi Thanh càng bay càng xa, mãi đến một chân núi không người nằm ở góc chết của Dục Nhật thần chu thì mới dừng lại.
Chờ hai người dừng lại, Sở Hi Thanh mới cười nói.
“Ta đoán Vân Vân ngươi vẫn không thể quyết định, nên lấy danh nghĩa gì để thu phục biên quân đông bắc, lại xử lý người và bộ hạ của Thiết Sơn Tần thị như thế nào, đúng không?”
Đôi mắt màu xanh lam của Sở Vân Vân lóe lên, nghĩ thầm người này vẫn thông minh và nhạy cảm như vậy.
Sau đó nàng nhìn về phía tay phải của Sở Hi Thanh.
Cái tên này giống như đã quên, vẫn nắm tay nàng không chịu thả ra.
Sở Vân Vân lắc đầu, tạm thời bỏ qua chuyện này: “Vì sao ngươi lại đoán như vậy? Ta dùng danh nghĩa nào rất quan trọng sao? Người của Tần thị, ta chỉ cần hô một tiếng thì bọn họ tự nhiên sẽ thần phục ta.”
“Như vậy ngươi nắm giữ bốn châu Băng U Cực Tuyệt, bọn họ có lợi ích gì đây?”
Sở Hi Thanh cười khẽ một tiếng: “Bọn họ đúng là sẽ thần phục ngươi, nhưng mà cái này có khác gì thời kỳ Tần Mộc Ca hay Tần Thắng? Thiết Sơn Tần thị là thế gia chân chính, có bao nhiêu người thật sự ủng hộ ngươi?”
“Tương lai, khi quyết định của ngươi ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ lựa chọn thế nào? Ta lại hỏi một câu khó nghe, bọn họ nắm giữ binh mã, có phải tương đương với Tần Phụng Tiên nắm giữ binh mã không? Sau này, nếu Kiến Nguyên đế chịu bỏ tiền thu mua, bọn họ sẽ lựa chọn thế nào?”
Sở Vân Vân không khỏi nhíu mày, sắc mặt âm trầm.
“Ngươi biết điểm này, nhưng ngươi lại không thể quyết định, dù sao đó cũng là tộc nhân của ngươi.”
Sở Hi Thanh nắm tay của Sở Vân Vân, ‘ngôi sao La Hầu’ đã phụ thể trong vô thanh vô tức, một thân chiến giáp huyết cương cũng lặng lẽ bao trùm bên trong quần áo của hắn.
Trên mặt hắn lại bình tĩnh như không: “Biên quân bốn châu này giống như một gian nhà không có cánh cửa, nhà không cửa thì ai cũng có thể đi vào, ai cũng có thể dùng.”
Do Sở Vân Vân đang thất thần, nên hoàn toàn không cảm giác được sự bất thường của Sở Hi Thanh.
Nàng âm thầm thở dài, Sở Hi Thanh đã nói trúng tâm tư của nàng.
“Đúng là ta khó hạ quyết tâm, bởi vì một khi động đao động binh, không biết sẽ có bao nhiêu người rơi đầu.”
Ánh mắt Sở Vân Vân thẫn thờ: “Nếu như đổi thành ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Nếu như ta là người, hoặc là không làm, muốn làm thì làm đến cùng, lòng dạ đàn bà là không được. Cái nhà đã rách nát rồi, không phá là không xây dựng lại được. Nếu như ai cũng có thể đi vào, ai cũng có thể sử dụng, vậy thì ta thà không cần cái nhà đó còn hơn. Nhưng nếu ngươi lo lắng giết chóc quá nhiều, cũng không phải là không có biện pháp.”
Sở Hi Thanh bỗng nhiên bạo phát lực lượng, kéo Sở Vân Vân vào trong ngực.
Hắn không chỉ vận dụng toàn bộ lực lượng của toàn thân, mà còn dùng thôi pháp Thần Ý Đao Tâm và cả Nhai Tí võ ý tầng 31 trong đao tâm của mình lên đến mức tận cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể phản xạ và đổi hướng lực lượng phản kháng và giãy dụa của Sở Vân Vân.
Nhưng điều ngoài ý muốn là, Sở Vân Vân lại không có phản kháng.
Dường như nàng đang chấn động, thế mà lại quên cả giãy dụa.
Lúc này, Sở Vân Vân ngước đầu lên, chớp đôi mắt màu xanh lam kia, kinh ngạc nhìn Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh âm thầm mừng rỡ.
Hắn nhìn đôi môi đỏ của Sở Vân Vân, sau đó không chút do dự mà hôn xuống.
Tuy rằng Sở Vân Vân đã cô đọng lực lượng huyết mạch mới, còn có được cái thần khí Thiên Mệnh Đầu kia, nàng đã trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Nhưng há có thể khinh thường ý muốn chinh phục của một nam nhân? Ta chết cũng phải làm!
Sở Hi Thanh không khỏi sững sờ lần nữa, sau đó gò má đã đỏ chót.
Nàng nắm chặt nắm đấm, chịu đựng Sở Hi Thanh xâm phạm, công kích, đòi hỏi, đôi mắt màu xanh lam dần dần chuyển sang mê ly.
Mà lúc này, ở ngoài ba mươi bảy dặm, Lục Loạn Ly đang dùng pháp thuật nhìn trộm lại giẫm chân một cái, suýt nữa thì giẫm thủng chiếc Dục Nhật thần chu này.
Phong Tam thấy thế thì cạn lời: “Lục phó kỳ chủ, nhìn trộm không phải hành vi của quân tử.”
“Ngươi câm miệng cho ta!"
Lục Loạn Ly bây giờ cũng không kịp nhớ ra, vị này chính là sư bá của mình.
Nàng lạnh lùng lườm Phong Tam một cái, sau đó nghiến răng nghiến lợi, đôi nắm đấm đã siết chặt.
Trong lòng Lục Loạn Ly đang nghĩ, không phải Sở Vân Vân rất mạnh sao? Tại sao lúc này không một quyền đánh bay Sở Hi Thanh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận