Bá Võ

Chương 2541 - Tái tạo

Thần Bàn Nhược vẫn đang suy nghĩ Sở Hi Thanh trở về phàm giới để làm gì?
Cách đây không lâu, hắn đã thăm dò toàn bộ phàm giới một lần.
Tuy Thần Bàn Nhược không thể chiếu khắp phàm giới như Thần Phổ Chiếu.
Nhưng khi Thần Bàn Nhược phát hiện tứ đại Thi tổ đều đang ở mộ Cơ Dương, thì hắn đã hiểu Sở Hi Thanh đang ở đâu.
Khư Hạch do Thiên đế đời thứ tám để lại, cộng thêm ‘Đông Hoàng tinh hồn’ sao?
Đúng là một ý tưởng hay ho…
Ngày xưa, hắn ngồi nhìn ‘Đông Hoàng tinh hồn’ rơi vào tay Sở Hi Thanh mà không thèm làm gì, cũng không phải để Sở Hi Thanh dùng để bù đắp Khư Hạch, do đó Điều Đình Tạo Hóa, phục sinh Táng Thiên!
“Vì vậy ngươi vẫn có ý định ngồi xem Táng Thiên tử vong?”
Thần Bàn Nhược không khỏi cảm khái một câu: “Mưu tính rất hay, nhưng thế gian này hỗn độn khó lường, mọi việc há có thể đều nằm trong dự liệu của ngươi?”
Sở Hi Thanh thật ra rất thông minh.
Chỉ cần Táng Thiên tử vong, ngã xuống một lần, như vậy nghi thức của Thần Bàn Nhược hắn coi như hoàn thành một nửa.
Về phần Táng Thiên có sống lại hay không, đều không nằm trong nghi thức của hắn.
Thần Bàn Nhược đã không có lý do để dốc hết sức quyết tử với Sở Hi Thanh.
Nhưng mà Thần Bàn Nhược rất khó chịu.
Hắn rất tức giận!
Dựa vào cái gì mà mọi chuyện đều biến hóa theo dự tính của Sở Hi Thanh?
Đường đường là Thần Bàn Nhược, dựa vào cái gì phải làm việc theo ý của Sở Hi Thanh?
Nắm giữ hỗn độn vạn vật… rất có khí phách!
Nhưng mà ta há có thể để ngươi toại nguyện?
Nhưng Thần Bàn Nhược chỉ đứng ở ngoài Quy Khư, không dám tiến vào bên trong một bước.
Bởi vì Sở Vân Vân đã biến mất rồi.
Nàng chưa từng xuất hiện ở mộ Cơ Dương, cũng không ở Thiết Bích sơn mạch.
Đến giờ, Thần Bàn Nhược vẫn chưa tìm được tung tích của nữ tử này.
Trong tinh không, Thái Sơ Huyền Nữ và Chân môn Chân tổ trong tay nàng cũng thoát khỏi sự khống chế của hắn, hướng đi khó dò.
Thần Bàn Nhược không thể không cẩn thận.
Đây chỉ là một bộ thần huyết hóa thể của hắn mà thôi.
Thần Bàn Nhược lo mình chưa tiến vào Quy Khư thì đã bị Sở Vân Vân một thương đâm chết.
Bộ hóa thể này tuy không chứa nhiều thần huyết, nhưng một khi tổn thất, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến chiến đấu của hắn và Thánh hoàng đời thứ ba.
Nhưng dù sao Thần Bàn Nhược cũng là kẻ lấy thân phận thần linh Hỗn Độn để sừng sững ở vùng sao trời này 1300 vạn năm, các thần Bàn Cổ cũng phải nhường nhịn hắn ba phần, tự nhiên là có nguyên do.
Hắn chắp tay sau lưng, lẳng lặng chờ đợi.
Khoảng 10 cái hô hấp sau, một người một chim xuất hiện ở phía sau hắn.
Con chim khổng lồ có đôi cánh dài 599 trượng.
Toàn thân hắn đỏ như lửa luyện đan, sáu chân mà bốn cánh.
Hình dạng như một cái túi vải vàng, không có tai mắt mũi miệng. Nhưng khí tức lại hung hoành thô bạo.
Khi con chim này hạ xuống, toàn bộ biển rộng chung quanh lại chìm xuống ba thước.
Bóng người kia là một thần linh Hỗn Độn mang theo hình thái nhân tộc, diện mạo khoảng 30 tuổi, ngũ quan như đao tước, hai mắt màu lam nhạt.
Da thịt hắn màu hồng, mặc một bộ giáp vàng, để thần khu của hắn như ánh lửa vàng, khí thế cao vót lại ác liệt, sau lưng có ánh sáng năm màu, tựa như là cánh chim.
“Thần Bàn Nhược!”
Sau khi người này đến, hắn lạnh lùng liếc nhìn Thần Bàn Nhược: “Không hổ là Khi Thiên chi chủ, ngay cả lời thề của các thần mà cũng có thể lừa dối.”
Vị này lại có thể lừa dối chín tầng mây xanh, để chân thân bọn họ hàng lâm xuống phàm giới.
Nam tử lại nói: “Nói đi, gọi chúng ta đến đây làm gì?”
“Quả thực là biết rõ còn cố hỏi.”
Thần Bàn Nhược cũng rất lạnh nhạt.
Hắn nhìn người mặc giáp vàng này, trong mắt thậm chí còn lộ ra vẻ căm ghét, còn có từng tia kiêng kỵ.
Thần Bàn Nhược thản nhiên chỉ vào nơi sâu xa trong Quy Khư: “Các ngươi đi vào giết vị Nhân hoàng đương đại kia đi, ít nhất cũng phải ngăn cản hắn.”
Nam tử kia không khỏi nhíu chặt lông mày.
Hắn không quá tình nguyện, nhưng cũng không từ chối, hắn lạnh lùng nói: “Nhân hoàng? Vị Nhân hoàng này đang bị các thần nhìn chằm chằm! Ngươi không lo chúng ta bại lộ sao?”
“Tuy nhiên, nhiệm vụ này của ngươi không liên quan gì đến hiệp ước của chúng ta, xem như là một trong ba lần hứa hẹn mà ta đã đáp ứng ngươi đi. Còn nữa, ta muốn Khư Hạch ở trong đó.”
“Ngươi này không chết, nhân tộc sớm muộn gì cũng quay lại chúa tể thiên địa một lần nữa, lẽ nào nhân tộc không phải hậu duệ của Bàn Cổ? Nhưng ngươi đã nói như vậy, thì tùy ngươi.”
Thần Bàn Nhược chắp tay sau lưng: “Nhưng ta đề nghị ngươi đừng dùng cái hình thái bắt chước chưa ra gì này để đi vào, vị Nhân hoàng này rất mạnh. Còn Khư Hạch kia, nếu ngươi có năng lực lấy đi thì cứ lấy.”
Nghĩ Thiên chi pháp, chỉ là thiên quy ở tầng thứ ba, cao nhất cũng không đến tầng 56, còn muốn nghĩ hóa ra Hồng Tước chân chính?
“Rất mạnh? Chỉ là một Bán Thần, có thể mạnh đến đâu? Dù là Nhân hoàng đương đại, nhưng Quy Khư cách Thần Châu trăm vạn dặm, hắn có thể lấy bao nhiêu long khí?”
Nam tử kia bật cười, sau đó thần khu bắt đầu biến hóa.
Tất cả xương cốt và máu thịt của hắn đều phát ra những tiếng răng rắc, thân thể đã biến thành một con cự thú màu đen, cao đến 659 trượng.
Con cự thú này nhìn tương tự vượn khỉ, mỗi bên trái phải lại có ba tai.
Hắn khoát tay, lấy ra một cái cự côn nanh sói, bễ nghễ nhìn xuống Quy Khư.
Nhưng khi Lục Nhĩ Cự Hầu này sắp bước vào Quy Khư, sắc mặt Thần Bàn Nhược lại hơi đổi.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên hư không, sau đó nghiến răng.
“Thần Thái Sơ!”
Thanh Tịnh chi chủ bị hắn phong tỏa và trấn áp, thế mà lại thoát vây rồi?
Chắc là Thái Sơ Huyền Nữ, tiện nhân này…
Nữ tử này lại giở trò cũ của Sở Hi Thanh, muốn để hắn không thể phân thân bao quát mọi việc.
Thần Bàn Nhược xoa xoa trán mình: “Lục Nhĩ, ngươi chuyển sang nơi khác, bây giờ đi khống chế Thần Tịnh Ly cho ta, không thể để nàng chạy trốn. Dùng thần thông của ngươi, nhìn chằm chằm vào nàng cho ta.”
Đối với hắn mà nói, Bổ Thiên Thạch cũng là thứ không thể thiếu được.
Lục Nhĩ Cự Hầu ngẩng đầu nhìn trời, sau đó cười khẽ một tiếng: “Như ngươi mong muốn!”
Sau đó hắn lại biết thành hình dáng Đại Nhật Kim Ô, đột nhiên giương cánh, đã bay lên 38 ngàn dặm.
Lúc này, con chim không đầu không mặt kia rốt cuộc cũng phát ra tiếng rống ‘giang’ ‘giang’.
Cứ như là một con chim bị chặn miệng, sau đó kêu to.
“Ngươi rất cẩn thận, cẩn thận hơn Lục Nhĩ rất nhiều.”
Thần Bàn Nhược bật cười: “Yên tâm, ta không bảo ngươi đi liều mạng, chỉ cần ngươi làm hết sức là được, sau đó tự nhiên sẽ có viện binh chạy đến. Người kia sẽ ra tay với Sở Hi Thanh, đến khi đó ngươi có thể giúp thì giúp, không thể giúp thì tự bảo vệ mình.”
Nếu như hắn không tính sai, không chỉ hắn nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh, mà còn có Ty Thần Tinh Quân…
Trên thế gian này, thật ra hai thần âm Dương là kẻ không muốn nhìn thấy Táng Thiên sống sót nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận