Bá Võ

Chương 1496: Một tay che trời (2)

Trong cơ thể Sở Vân Vân cũng có máu của Sở Hi Thanh.
Là nàng nợ hắn!
Vì vậy, vấn đề là ở trên người nàng.
Sở Vân Vân không nói được tâm trạng của mình là thế nào.
Dù nàng đối mặt với thiên quân vạn mã, thì cũng chưa bao giờ hoảng loạn như vậy.
Chỉ vẻn vẹn là một nụ hôn, lại khiến cho nội tâm của nàng rối như tơ vò, suýt nữa không thể tự kiềm chế, không thể tự suy nghĩ.
Trong lòng nàng ngoại trừ kinh ngạc, ngượng ngùng, xấu hổ, mừng rỡ, sợ hãi, hoảng loạn và bất an ra, thì còn có một chút khó chịu và không cam lòng.
Sau đó Sở Vân Vân lại vô thức vung vẩy nắm đấm, phát tiết những tâm trạng phức tạp này.
Nhiều loại tâm trạng đan xen vào nhau, làm cho nàng khó có thể làm rõ.
Vấn đề là nàng không muốn làm Sở Hi Thanh bị thương, tên khốn này đã bị nàng đánh rất thảm rồi.
Ngọn lửa giận trong lòng Sở Vân Vân lại không có chỗ phát tiết, càng ngày càng mạnh hơn.
Sau đó, nàng lại nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Huyết Nhai thần đao.
Đao linh Huyết Nhai thần đao vốn đang muốn lặng lẽ chuồn đi.
Dựa theo trí tuệ gần ngàn năm của nó, Bá Võ Vương bây giờ rất nguy hiểm, mình vẫn chạy là thượng sách.
Nhưng sau khi ánh mắt của Sở Vân Vân quét qua, đao linh nhất thời lạnh lẽo, thân đao cũng cứng đờ, quá trình xuyên qua hư không cũng dừng lại.
Thân đao của nó hơi run rẩy, truyền đạt ý nghĩ của nó cho Sở Vân Vân.
Chuyện hôm nay thật sự không liên quan gì đến nó, nó chỉ bị Sở Hi Thanh lừa gạt mà thôi, bị tên khốn nạn gan to bằng trời kia lợi dụng.
Nói chính xác hơn, thật ra nó cũng là người bị hại.
Nói chung là không liên quan gì đến nó, đều là lỗi của tên khốn Sở Hi Thanh kia!
Cheng!
Sở Vân Vân đá một cước lên thân đao Huyết Nhai thần đao, đá nó vào trong hư không.
Đao linh không khỏi gào thét một trận.
Nó biết mình sẽ bị Sở Vân Vân giận cá chém thớt mà.
Tiểu Tóc Húi Cua ở xa xa nhìn thấy cảnh này, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Nó cảm thấy rất may mắn, sau đó lại âm thầm kinh ngạc.
Đao linh của Huyết Nhai thần đao cũng coi như là tộc nhân của nó, là tiền bối của nó.
Bộ tộc Nhai Tí chúng nó vốn là thần thú hệ Canh kim, rất nhiều tộc nhân đều sinh ra tại các loại kim loại bóng loáng ở thời viễn cổ. Đao linh này diễn biến đến cuối cùng, cũng sẽ trở thành Nhai Tí chân chính.
Tiểu Tóc Húi Cua không ngờ vị tiền bối này của mình lại mềm yếu như vậy khi đứng trước mặt Sở Vân Vân.
Quả thực là sỉ nhục của tộc ta!
Tiểu Tóc Húi Cua nghĩ đến đây, liền hóa thành một vệt sáng, trốn vào trong thân thể của Sở Hi Thanh.
Nó quyết định trở lại thân thể của Sở Hi Thanh, giúp chủ nhân khôi phục vết thương.
Trên đường đi, tiểu Tóc Húi Cua chú ý đến ánh mắt kỳ quái của tiểu Sư Tử.
Khí tức tiểu Tóc Húi Cua nhất thời cứng lại.
Đáng ghét! Con Toan Nghê này lại đang khinh bỉ nó!
Tiểu Tóc Húi Cua vẫn không do dự, lập tức chui vào trong ngực Sở Hi Thanh.
Con Toan Nghê này quá đáng ghét!
Nó thật sự không phải trốn vào để tị nạn, mà là vì chữa thương cho chủ nhân!
Sở Vân Vân đá bay Huyết Nhai thần đao xong, liền đưa mắt nhìn ra bên ngoài Diễn Võ đường.
Dù là tầng ‘Bí Văn vân thạch’ dày mấy trượng kia, cũng không thể ngăn cản tầm mắt của nàng.
Khi Sở Vân Vân khóa chặt một bóng người ở bên ngoài, liền chuẩn bị vượt không mà đi.
Lúc này, nàng lại nhíu mày lại, quay người nắm một chân của Sở Hi Thanh, rồi kéo hắn bước ra ngoài Diễn Võ đường.
Tên khốn khiếp này đã mất ý thức.
Sở Vân Vân không dám để hắn ở lại đây một mình, nàng rất không yên tâm.
Lúc này, Kiếm Tàng Phong đang điên cuồng bỏ chạy.
Hắn không biết bên trong Diễn Võ đường rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Có điều, dù dùng gót chân để suy nghĩ thì Kiếm Tàng Phong cũng biết tên Sở Hi Thanh kia lén lén lút lút, nhất định là không làm chuyện tốt.
Vì vậy, sau khi hoàn thành ủy thác thì Kiếm Tàng Phong trực tiếp bỏ chạy.
Hắn cũng ý thức được, thời điểm này tốt nhất là nên chạy xa, hơn nữa càng xa càng tốt!
Kiếm Tàng Phong chuẩn bị chạy đến Đạo Nhất điện để lánh nạn một thời gian, chờ sóng gió bên ngoài qua đi rồi tính sau.
Nếu như tình hình không ổn, thì chạy đến Ngoại Vụ đường để nhận một nhiệm vụ đi xa, đợi mưa gió lắng xuống thì mới trở về Vô Tướng thần sơn.
Tuy nhiên, khi bóng người của hắn sắp chạy đến Đạo Nhất diện, Vô Tướng thần tông nhìn thấy Sở Vân Vân kéo một người cất bước đi ra khỏi hư không, đứng ở trước mắt của hắn.
“Sư tỷ?”
Kiếm Tàng Phong lập tức cảm ứng được khí cơ lạnh lẽo và điên cuồng của Sở Vân Vân.
Hắn nhất thời rùng một một cái, toàn thân đều nổi da gà.
Kiếm Tàng Phong nhìn người bị kéo lê trong tay Sở Hi Thanh, con ngươi nhất thời trợn trừng lên.
Người khóe môi chảy máu, bất tỉnh nhân sự này, không phải Sở Hi Thanh Sở sư đệ thì là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận