Bá Võ

Chương 1526: Thần Dương thay đổi (2)

“Thần chú nguyền rủa?” Bạch Tiểu Chiêu không khỏi nắm chặt tóc của Sở Hi Thanh, vẻ mặt hoang mang: “Huynh trưởng, chúng ta đi Lê Sơn, đi tìm Lê Sơn Lão Mẫu.”
Nàng biết Tần Mộc Ca chết vì thần độc thần chú, đến nay vẫn phải chịu nỗi khổ của độc chú.
“Không có chuyện gì.”
Sở Hi Thanh cười vuốt ve đầu của Bạch Tiểu Chiêu: “Quên ta có Thần Ý Xúc Tử Đao sao? Thần chú này không làm gì được ta. Nếu thật sự không được, thì còn có Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết, có thể làm cho thân thể trở về trạng thái một ngày trước. Chỉ là tiểu Tóc Húi Cua có hơi phiền toái.”
Hắn đang dùng Nhai Tí Đao để gạt bỏ những chú lực này ra ngoài.
Thần chú của Kim Ô rất mạnh mẽ, cực kỳ bá đạo, nhưng lại kém xa Lục âm Hoàn Hồn Chú trong cơ thể hắn.
Mà lúc này, toàn thân tiểu Tóc Húi Cua cũng đã xuất hiện ngọn lửa màu vàng.
Tên tiểu tử này không thể không nhắm mắt lại, cố gắng chống đỡ.
Vẻ mặt Phong Tam lại thoải mái: “Thì ra là như vậy, nghe nói hồi nhỏ, cứ cách nửa tháng là Huyết Nhai Đao Quân sẽ bị Dương hỏa đốt thân, đau đến không muốn sống, sau này còn càng ngày càng mãnh liệt hơn, mãi đến khi Nhai Tí Đao đại thành thì mới chuyển biến tốt.”
“Đó chắc là vì thần chú nguyền rủa này rồi, người bình thường là không chịu nổi, không biết Huyết Nhai Đao Quân chịu đựng thế nào nữa. Nhưng bản thân hắn cũng không muốn hậu bối của mình chịu nỗi khổ này.”
Chịu đựng huyết nguyên, nhất định phải gánh chịu thần chú, mà tu vị càng mạnh thì chú lực càng mạnh. Vì vậy mạnh như nhất phẩm cũng khó có thể đối kháng.
Vì vậy, đây là chuyện mà Vô Tướng thần tông không giải quyết được.
Nhưng Huyết Nhai Đao Quân trẻ tuổi trong bí cảnh thời gian lại nói chuyện này cho Sở Hi Thanh biết.
Là cho hắn thần chú nguyền rủa của Kim Ô không thể làm gì Sở Hi Thanh sao?
Sở Hi Thanh ngồi khoanh chân, một mặt bài trừ chú lực trong cơ thể, một mặt chống lại ngọn lửa ngoài cơ thể.
Hắn phát hiện cái nguyền rủa này không làm gì được hắn.
Một mặt là hắn có Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết và Thần Dương, có thể trực tiếp hấp thụ lực lượng Dương viêm trong chú lực, không những không tổn hại mà còn có lợi ích rất lớn. Một mặt là Huyết tùng Thần hạch trong cơ thể hắn đang tự động vận chuyển, giúp hắn bài trừ và chống đỡ.
Sở Hi Thanh tập trung nhiều vào tiểu Tóc Húi Cua hơn.
Tiểu Tóc Húi Cua cũng có thể dùng chung ba loại thiên phú huyết mạch của hắn, nhưng cách vận dụng của nó thì lại kém xa Sở Hi Thanh.
Bảy canh giờ sau, khi ngọn lửa vàng trên người tiểu Tóc Húi Cua và Sở Hi Thanh biến mất, Sở Hi Thanh vẫn cau mày.
Tuy rằng thần chú nguyền rủa của Kim Ô không tổn thương hắn, nhưng hắn lại tạm thời không thể loại bỏ hoàn toàn.
Chú lực này vẫn quấy nhiễu hắn, thỉnh thoảng lại bùng nổ một trận, mãi đến khi Sở Hi Thanh đạt đến cảnh giới như Huyết Nhai Đao Quân mới thôi.
Có điều, không cần nói với Phong Tam và Bạch Tiểu Chiêu biết chuyện này, chỉ có thể làm cho bọn họ lo lắng.
Sở Hi Thanh đang do dự, không biết có nên sử dụng năng lực Vĩnh Tại hay không, để thân thể và nguyên thần trở về trạng thái của một ngày trước.
Nhưng làm như vậy, huyết nguyên của Nhai Tí cũng biến mất.
Sở Hi Thanh suy nghĩ một chút, vẫn là từ bỏ.
Nhai Tí chân huyết cấp mười lăm là một ngưỡng cửa cấp bậc Bán Thần, rất khó vượt qua.
Nếu để hắn tự tích trữ lực lượng để đột phá, vậy có thể phải mất hai năm.
Mà bây giờ, hắn chỉ cần hai tháng là có thể vượt qua ngưỡng cửa này.
So với lợi ích thì hậu hoạn này chỉ nhỏ bé không đáng kể.
Sở Hi Thanh lại mở mắt ra, chỉ thấy Phong Tam đã thu thập lân phiến và xương cốt của Nhai Tí, rồi xếp gọn gàng trước mặt hắn.
Còn cả hai cái sừng đâm vào cự thần kia của Nhai Tí cũng bị hắn rút ra.
Hình thể của con Nhai Tí này rất lớn, cao đến gần hai trăm trượng. Không gian bên trong nhẫn Càn Khôn của Sở Hi Thanh chỉ có hai trượng hai thước, không thể mang đi hết, cho nên Phong Tam chỉ lấy tinh hoa.
Hắn lấy những lân phiến mạnh nhất, dẻo dai nhất, kiên cố nhất, còn cả hàm răng, xương sọ và xương ngón chân.
Đó đều là bộ phận cứng rắn nhất.
“Chỉ có thể mang ra ngoài những thứ này, sau này chủ thượng có thời gian thì có thể quay lại đây. Ngoài ra, khi ta cô đọng sát lực thì phát hiện thần chú nguyền rủa của Kim Ô không chỉ ở trong huyết nguyên, mà là toàn bộ hang động này, đây là một nơi bị nguyền rủa.”
Sắc mặt Phong Tam nghiêm túc, chỉ chỉ quanh đây: “Vì vậy, nơi này không thể ở lâu, bằng không sẽ trúng nguyền rủa. Còn cả những lân phiến và xương cốt này cũng có thể có nguyền rùa, nhưng đối với chủ thượng mà nói, đây lại là một chỗ tốt. Sau khi chế tạo thành chiến giáp, lại có thêm chú lực mạnh mẽ.”
Lúc này, Bạch Tiểu Chiêu cũng bị ép tránh về một góc của hang động.
Nàng nằm nhoài trong nước, hai mắt nhắm nghiền, đang toàn lực chống lại chú lực.
Sở Hi Thanh giơ tay hút một cái, ôm Bạch Tiểu Chiêu vào trong lòng.
Theo tay hắn vuốt ve đỉnh đầu của Bạch Tiểu Chiêu, vẻ mặt của nàng lập tức nới lỏng, lại mở mắt ra lần nữa.
Sau đó Sở Hi Thanh lại khẽ mỉm cười: “Phong tiên sinh chờ ta một lát, ta còn muốn lấy vài thứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận